Chương trước
Chương sau
Trời đã sáng.

Vưu Gia tiếp tục ngủ nướng, vì tối qua ngủ muộn cho nên bây giờ cô hoàn hoàn không muốn dậy.

Đại Bạch ngồi xổm bên đầu cô, có lẽ nó nghĩ cô treo rồi nên nó nôn nóng dùng đầu cọ mặt Vưu Gia.

Lông xù xù, hơi ngứa, Vưu Gia có thể cảm nhận được, nhưng cô vẫn không nhúc nhích. Bây giờ cái có thể đánh thức cô đại khái chỉ có muốn đi vệ sinh, ngoài cái này ra, không có gì có thể chống lại một linh hồn đã mệt đến tận cùng.

Đáng tiếc, cô cũng không muốn đi vệ sinh, huống hồ Lục Quý Hành đang tắm rửa, sáng sớm ngày ra, cô không có tâm tình đi khiêu chiến gì cả, ngủ không tốt sao?

Có đôi khi quá mệt mỏi lại khiến giấc ngủ không tốt, Vưu Gia mơ liên miên, mơ thấy Lục Quý Hành hôn eo cô, vừa ngứa vừa tê, lúc nửa mộng nửa tỉnh, cô phát hiện là Đại Bạch đang cọ đầu lên eo cô.

Bị Đại Bạch quấy rầy khiến cô hừ hừ vài tiếng, sau đó lười nhác vươn tay túm Đại Bạch ôm vào lòng.

Đáng tiếc động tác hơi thô lỗ, Đại Bạch không vui tru lên một tiếng, lấy móng vuốt cào cánh tay cô.

Không duỗi móng, chỉ lấy lót thịt đánh cô.

Vưu Gia nhéo mặt béo phì của nó, cười một cái: “Coi như mày có lương tâm.”

… Nói xong lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Lục Quý Hành tắm rửa thay quần áo đi ra, phát hiện Vưu Gia vẫn còn đang ngủ, anh lắc đầu tặc lưỡi.

Tuổi còn trẻ mà không chịu được lăn lộn, thể chất kém quá, không hổ người thiếu tế bào vận động bị trượt môn thể dục tới bốn lần khi học đại học.

Lục Quý Hành cầm quần áo của cô đến, ngồi xuống mép giường kéo cô lên, dỗ cô mặc quần áo: “Lát nữa sẽ có rất nhiều người, em không phải sợ, chỉ cần đi theo anh là được. Nhân viên công tác đi trước, chúng ta đi sau, đại khái là 10 giờ sáng. Đại Bạch đi ô tô, sẽ có nhân viên công tác mang nó, lát nữa có người tới đưa đi. Nghe lời, mặc quần áo vào nào.”

Vưu Gia mơ mơ màng màng “Dạ” một tiếng, hồi lâu mới tiêu hóa hết lời anh nói, cô lập tức trợn tròn mắt: “… Hôm nay?”

A, sét… Sét! Đánh! Giữa! Trời! Quang!

Vưu Gia lập tức tỉnh táo, không mệt nhọc, tinh thần phấn chấn bò dậy đi rửa mặt.

Quay trở lại thử từng bộ đồ một, trời vào thu, bắt đầu mưa từ ngày hôm trước đến nay vẫn chưa ngừng, thời tiết đột nhiên giảm vài độ, quần áo Vưu Gia mang đến đều mỏng, mặc vào sẽ có cảm giác trời trang phang thời tiết.

Hôm nay đặc biệt lạnh.

Vưu Gia không biết nên mặc gì, cô đau khổ nhìn anh, liệu fans có cảm thấy cô quá làm màu không! Có cảm thấy cô khó coi, cô lùn không!

Anh ném một cái áo khoác của mình qua, Vưu Gia nhìn một lát rồi quyết đoán lắc đầu.

“Em sợ fans của anh sẽ điên!” Cũng quá mờ ám, tuy là vợ chồng già nhưng đối với fans cô vẫn là khách không mời từ trên trời rơi xuống mà! Trai đẹp không nên nộp lên quốc gia, để cả nhân loại dùng chung sao? Độc chiếm nguy hiểm quá lớn. Cô không chỉ độc chiếm, còn không biết xấu hổ đi khoe khoang, rất quá đáng.

Sự khiêu khích thầm lặng mà hung mãnh này, quá trí mạng…

Lục Quý Hành xoa đầu cô: “Em nghĩ nhiều quá đó.”

Anh gọi điện thoại nói anh Mạch mang quần áo đến.



Anh Mạch mở cửa, nhìn thấy Vưu Gia thì vui vẻ nói: “Anh nói với em gái Gia này, em coi như con dâu xấu gặp mẹ chồng, không cần gì khác, mặt đủ dày là được. Thật sự không được thì cứ nói em có Tiểu Tiểu Quý, fans mẹ sẽ bảo vệ em. Biết cái gì gọi là lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu không?”

Vưu Gia: “…”

“Sau này em chính là tình địch công khai, không riêng gì fans, những cô gái xinh đẹp trong giới giải trí đều nhắm vào em, ví như đóng phim, gõ cửa lức nửa đêm là quá bình thường, em không thấy có nhiêu nam minh tinh đọc kịch bản trong khách sạn buổi tối à?”

Đêm tối gió lớn, thời khắc giết người phóng hỏa, còn không phải lúc để lau súng cướp cò à.

Vưu Gia: “…”

Lục Quý Hành nện một quyền vào ngực anh: “Anh lại dọa cô ấy!”

Anh Mạch làm bộ nội thương lui về sau một bước, lắc đầu tấm tắc cảm thán: “Chỉ cho châu quân phóng hỏa! Ha, đàn ông.”

Hiện trường phân biệt đối xử điển hình.

Lục Quý Hành vặn lại: “Anh đủ rồi đó.”



Vưu Gia đi đi lại lại trong phòng không ngừng như trẻ mắc chứng tăng động.

Cô ôm điện thoại chơi game để phân tán lực chú ý, kết quả chơi rắn tham ăn cũng thua liên tục.

Khách sạn mang cơm sáng lên.

Nhân viên công tác đến ôm Đại Bạch đi.

Anh Mạch đi tới đi lui. cuối cùng tiết lộ cho cô một tin: “Anh trai em là người máu lạnh vô tình có tiếng vậy mà vẫn có người gõ cửa nửa đêm hiến thân, cũng đủ giỏi.”

Tính hóng chuyện của Vưu Gia tro tàn lại cháy, hai mắt tỏa sáng hỏi anh ấy: “Là cô Chu Thiến kia ạ?”

Văn Thanh cũng từng nói, đêm đó Chu Thiến tìm Vưu Tĩnh Viễn, sau đó Vưu Tĩnh Viễn mới bị thương.

Đầu đề tin tức ngày hôm sau chính là —

#Chu Thiến hư hư thực thực bị cấm sóng#

Có người đoán là đắc tội ông lớn nào, nhân tiện đào lại quá khứ của cô ấy, nghe nói lúc cô ấy mới ra mắt đã bị quy tắc ngầm sau đó mới bắt đầu có tài nguyên, nhưng khi có chút danh khí liền muốn lên bờ, chỉ trách từng dẫm vào nước đục, hoàn lương là chuyện không dễ, sau đó từng bị đả kích một đoạn thời gian, công ty cũng không dám nâng đỡ cô ấy, lúc này có lẽ không chịu được tịch liêu, muốn xuống nước lần nữa.

Nhưng nói đến nói đi cũng đều là vu khống.

Bây giờ khẩu vị của cộng đồng mạng rất bắt bẻ, không phải tùy tiện dưa cũng vào ăn, ăn dưa cũng muốn dưa sạch sẽ.

Huống hồ danh tiếng của Chu Thiến thật sự là chẳng ra gì, ngày đó lên hot search với Lục Quý Hành, không kích lên được bao nhiêu bọt khí đã tan đi nhanh chóng.

Chẳng qua Vưu Gia cố ý chú ý đến, dưa của Vưu Tĩnh Viễn cô vẫn rất vui lòng xem.

Chỉ trách miệng Vưu Tĩnh Viễn quá nghiêm, Văn Thanh lại là người thành thật, không nên hỏi không hỏi, không nên nói không nói, cho nên mấy ngày qua đi Vưu Gia vẫn không hỏi thăm ra được cái gì, cô lại không quen biết ai ở đoàn làm phim, tùy tiện đến hỏi thì thật sự thất lễ, lòng hiếu kỳ sắp tra tấn cô điên rồi, bây giờ đột nhiên nghe thấy anh Mạch nói, cô kích động vô cùng.

Anh Mạch lại trêu cô không chịu nói rõ ràng: “Thôi, em đó, nhóc con, không nên biết quá nhiều.”

Vưu Gia: “….”

Quá đáng, thật quá đáng.

Vưu Gia tức giận đến mức suýt quên cả căng thẳng.

Cô giơ chân đá anh Mạch đi rồi.

Sau đó đi vào phòng tìm Lục Quý Hành, chôn mặt vào ngực anh giận dỗi, qua hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi anh: “Này, thầy Lục, em phỏng vấn anh một chút, anh có từng bị người gõ cửa lúc nửa đêm chưa, liền… Chính là kiểu thảo luận kịch bản ý?”

Lục Quý Hành liếc nhìn cô một cái, vừa nghe là biết anh Mạch lại dạy cho cô tư tưởng không tốt nào rồi.

“Không có.”

“Không có sao?” Vưu Gia hóng chuyện cực kỳ, nghe anh nói không có còn cảm thấy thất vọng.

Lục Quý Hành bóp chặt eo cô kéo lại gần, híp mắt nhìn cô: “Ngứa da có phải không?”

Vưu Gia xua tay liên tục: “Không không không.”

Náo loạn một lát, anh Mạch gọi điện thoại thông báo xe đã đến dưới nhà.”

Bên công ty cũng gọi điện anh chú ý đúng mực.

Lúc lên xe, Vưu Gia lại bắt đầu căng thẳng.

Còn chưa đến sân bay, xa xa đã thấy không ít người, tay cầm đồ tiếp ứng, còn có một người người cầm camera.

Anh Mạch đưa khẩu trang cho cô, Lục Quý Hành tháo tóc cô xuống.

Ngón cái đ è xuống khóe mắt cô: “Không sao đâu, không cần sợ hãi.”

Không… Không sợ hãi mới có quỷ đó

Vưu Gia căng thẳng đến mức bắp chân bị chuột rút.

Sau đó… Cô chạy.

Vừa xuống xe liền chui vào xe Vưu Tĩnh Viễn ở bên cạnh, nói thế nào cũng không chịu xuống.

Fans bên ngoài đã phát hiện anh, cả đám kéo đến bên này.

Lục Quý Hành kéo quần áo, không ép Vưu Gia nữa, cũng không nhất thiết phải là bây giờ.

Lúc trước anh Mạch từng tiết lộ với một vài người quản lý fan club, bên kia cử người tới còn cố ý dặn dù bạn gái Lục Quý Hành có thế nào, đẹp hay không đẹp, cao hay không cao, gầy hay không gầy đều nhất định không thể làm khó anh, nói cho cùng chuyện tình cảm như người uống nước, chúng ta chỉ cần chúc phúc là được rồi.

Cả đám người gánh thì nặng mà đường thì xa, mang tâm tư phức tạp đến đón máy bay, bây giờ thấy anh đi một mình còn hơi kinh ngạc.

Từ bãi đỗ xe đến sân bay, quãng đường đi bảy tám phút vẫn luôn có người đi theo, máy ảnh đều sắp chọc vào mặt Lục Quý Hành vậy mà anh ấy vẫn không tỏ ra khó chịu gì cả.

Các fans ở bên nói chuyện với anh không ngừng, hỏi anh: “Anh à, có phải trong tay anh thiếu gì không?” Cái gọi là bạn gái đều là gạt người sao?

Anh Mạch cũng không đùa cợt tới mức đó chứ!

Lục Quý Hành hơi dừng lại, anh đáp: “Ừ, thiếu một người nhát gan lâm trận bỏ chạy.”

Trước giờ anh luôn khá lạnh nhạt, fans ríu rít nói chuyện, có đôi khi anh căn bản không nghe rõ, chỉ đành gật đầu không ngừng, hoặc là lắc đầu, thỉnh thoảng sẽ nói một câu “Chú ý an toàn!” “Cận thận dưới chân!” “Trên đường trở về cẩn thận” “Đưa đến đây thôi! Cảm ơn.” Rất ít đáp ại mấy tin đồn hoặc là thổ lộ gì đó.

Fans đều đã quen với tính cách của anh, dù sao bla bla nói một đống lời vô nghĩa, thấy anh gật đầu, hoặc là nhíu mày suy tư đều là một loại lạc thú.

Bây giờ nghe thấy anh trả lời, trái lại còn khiến các fan ngây người.

Sau đó là oa lên.

Đắc đạo, viên mãn, chính chủ chứng thực.

Một cô gái rưng rưng đưa một con mèo bông cho anh: “Anh, nhận lấy đi! Anh đừng thấy nó dễ thương mà ghét nó, dù sao cũng không phải cho anh.”

Lục Quý Hành nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên cười thấp giọng nói: “Cảm ơn, tôi sẽ chuyển cho cô ấy.”

“Anh, chúc anh sớm sinh quý tử!”

“Ba năm ôm hai nhé anh!”

“Bọn em không khóc, thật sự.”

“Oa… Bọn em không khóc.” Cố nén nước mắt.jpg.

“Anh, em không gả được cho anh, em có thể để con gái em gả cho Tiểu Tiểu Quý.”

“Vẫn phải có mơ ước chứ.”

“Anh ăn cơm chưa?”

“Bọn em chưa ăn, không sao hết, dù sao đã ăn cơm chó no rồi.”

“Cổ anh hơi đỏ, anh không che kỹ đúng không! Bị muỗi cắn rồi!”

“Thôi, anh không cần giải thích, bọn em hiểu hết.”

“Bọn em thật sự không khóc, thật sự.”

“Chúc anh hạnh phúc.”

“Sớm sinh Tiểu Tiểu Quý nhé.”



Lục Quý Hành: “Ừ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.