Chương trước
Chương sau


Đùa giỡn Vưu Gia là tiết mục lần nào Lục Quý Hành cũng phải thực hiện khi hai người gặp nhau.

Nhìn Vưu Gia á khẩu không trả lời được, anh vui vẻ từ tận đáy lòng, vẻ mặt sung sướng kia hoàn toàn không kém trúng vé số 5 tỷ là bao.

Vưu Gia buồn bực đấm giường, cuộc sống này vô pháp sống tiếp!

Nhưng Lục Quý Hành còn như cố ý chọc giận cô, anh vẫn tiếp tục không chịu để yên.

Lúc thì hỏi cô dao cạo râu của anh ở đâu, lúc lại hỏi cô ném bàn chải đánh răng của anh chỗ nào rồi, càng quá đáng hơn là anh hỏi cô sao nước lại lạnh như vậy.

Diện tích phòng tắm cũng chỉ có như thế….

“Bình nước nóng đang tắt, anh là đồ ngốc sao?” Vưu Gia không thể nhịn được nữa, cô bò xuống giường, chống nạnh đứng ở cạnh cửa phòng tắm nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng quét anh vèo vèo, thật lòng nghi ngờ anh đang cố ý.

Lục Quý Hành nghiêng đầu “à” một tiếng, anh cười nói: “Mệt, lười động não.”

Dáng vẻ thiếu đòn của anh làm Vưu Gia không thể đau lòng nổi, cô yên lặng cho anh một ánh mắt xem thường, sau đó đành chấp nhận đi qua bật bình nước nóng cho anh, cô còn sợ anh lại kiếm chuyện nên không đi ngủ nữa mà nhấc chân ngồi trên mép bồn tắm, ôm mặt xem anh tắm rửa.

Dáng vẻ ngơ ngác của cô rõ ràng là buồn ngủ đến mức có thể ngủ ngay lập tức. Cô không còn tâm trạng thưởng thức sắc đẹp trước mắt… Không, chỉ là thứ như sắc đẹp, mới gặp còn kinh diễm, dần dần tự động miễn dịch… Cái con khỉ! Cô chỉ đơn giản là mệt mỏi thôi, có lẽ là di chứng vì bị anh dọa sợ. Người sau khi tinh thần bị k1ch thích quá mức là dễ bị mệt mỏi. Tựa như nhảy nhót cả đêm ở quán bar, trở về chỉ muốn ngủ cả ngày.

Lục Quý Hành bỗng nhiên lấy vòi nước phun vào cô.

Vưu Gia trốn đi nhưng vẫn bị ướt, cô sửng sốt một lúc, sau đó tức hộc máu tung chiêu Phật Sơn Vô Ảnh Cước: “Lục Quý Hành, anh có nhàm chán hay không?”

Ấu trĩ!

Lục Quý Hành nhướng mày hỏi lại: “Em không ngủ mà ngồi xổm ở phòng tắm xem anh tắm làm gì?”

Vưu Gia: “…” Có liêm sỉ chút đi?

“Chơi lưu manh à?”

Vưu Gia: “…” Thôi, anh vốn không có liêm sỉ.

Cô đã tưởng tượng xong cảnh mình đóng gói nhét anh vào thùng rác.

Lục Quý Hành cười hiền lành, anh đến cởi áo ngủ ướt sũng của cô: “Thế nào, thấy anh nên vui quá à?”

Phi!

Bị anh kéo qua, Vưu Gia lập tức cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh, rất nóng.

Có lẽ là đàn ông trời sinh có nhiệt độ cơ thể cao, Vưu Gia khẽ đẩy anh, đầu ngón tay đã bám đầy độ ấm của anh, đối lập hoàn toàn với ngón tay lạnh lẽo của cô.

Vưu Gia cuộn tròn tay lại, vẽ vòng trên ngực anh như khiêu khích, Lục Quý Hành tặc lưỡi một tiếng.

Không trách anh không làm người, thật sự là Vưu Gia không cho anh có cơ hội làm người, bây giờ làm cầm thú cũng tốt hơn Liễu Hạ Huệ.

Vưu Gia kêu lên, chân đã cách mặt đất, cả người xoay 180°, tay cũng vô thức ôm cổ anh.

Cơ thể mềm mại luôn có thể kéo mặt mềm mại nhất trong lòng anh ra, ánh mắt Lục Quý Hành thay đổi, nặng nề hỗn loạn chút nóng bỏng.

Lục Quý Hành ép cô lên mặt tường men sứ, cơ thể anh cũng dán lại, vẻ mặt từ ác liệt trở nên ôn hòa hàm súc, nhìn đặc biệt giống văn nhã bại hoại, Vưu Gia như nai con bị giật mình, ngơ ngác nhìn vẻ mặt anh thay đổi, mặt mũi thuần lương vô hại, điều này khiến Lục Quý Hành càng nảy sinh ý niệm tà ác, một tay véo eo cô, ngón cái ấn xuống vị trí xương hông.

Vưu Gia khẽ run, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước, không biết là bị dọa hay là k1ch thích.

Giây sau cô nhìn anh như lên án: “Đồ lưu manh!”

Đồ lưu manh cảm thấy mình có cái tên này rất là oan uổng, anh cười tà: “Anh đây chẳng phải nên làm gì để xứng với nhận xét của bà xã nhỉ?”

Vưu Gia cảm thấy người anh lại đè nặng mình hơn trước, cả người đầy tính xâm lược không chút che giấu.

Cái gì gọi là vác đá nện chân mình, đây chính là. Vưu Gia gần như muốn cắn rách đầu lưỡi của mình….

A, không cần, Lục Quý Hành đã làm thay.

Cô cảm nhận được mùi máu tươi mơ hồ ở đầu lưỡi, lại lần nữa đổi mới nhận thức về sự “biến thái” của Lục Quý Hành.

Ngày rằm giờ Tý, mọi âm thanh đều biến mất, đèn đuốc rực rỡ cũng đã diệt.

Vưu Gia ngủ không bao lâu đã bị ép tắm rửa thêm lần này, anh không thành thật, khiêu khích cô cực kỳ ác liệt, xem cô mặt đỏ tai hồng, nằm bên tai cô cười khẽ, còn dùng đầu lưỡi li3m vành tai cô, sau đó nhẹ nhàng cắn xé.

“Vưu Gia, đối với em, trước giờ anh luôn là cầu gì cho đó.”

Người Vưu Gia mềm nhũn, cô ngẩng đầu phát ra tiếng từ cổ họng, trái tim lại run lên khi đối diện với ánh mắt anh, cô nhìn được ý cười tản mạn trong đôi mắt xinh đẹp ấy. Trong lúc hoa mắt say mê, cô thầm nghĩ: Anh thôi đi!

Anh lại cắn lỗ tai cô, dùng giọng điệu gần như thì thầm ái muội nói: “Em nói muốn, anh đương nhiên là có thể cho bao nhiêu liền cho bấy nhiêu.”

Đây là đang nói về tin nhắn cô gửi rồi!

Vưu Gia hiểu ra, hoàn toàn bị đốt chín, cô đám lên ngực anh nhưng lại không có sức lực gì, mềm như bông, giống như làm nũng: “Anh không thể đứng đắn chút nào à.”

“Nói chuyện đứng đắn với vợ mình? Anh lại không bệnh.” Lục Quý Hành hừ cười, anh nâng eo cô để cô ngồi lên, đồng thời cầm khăn tắm bọc lên người cô, đi nhanh ra khỏi phòng tắm.

Khi Vưu Gia bị đẩy lên giường, cô còn đang nghĩ, cái gì mà lạnh lùng cấm dục, đều là chó má cả! Mặt người dạ thú còn kém không nhiều lắm.

Lục Quý Hành tự giác mình là người hào phóng giữ chữ tín, chính bà xã yêu cầu, đương nhiên anh sẽ cố thỏa mãn hết sức có thể.



Vì thế khi mặt trời lên cao, Vưu Gia còn chưa tỉnh hẳn, cô mở mắt ra cảm thấy có cảm giác mênh mông điên đảo, cả người đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đi xem đồng hồ.

Buổi sáng 10 giờ, trái tim cô chợt lạnh, mồ hôi lạnh càng nhiều hơn, phía sau lưng đều bị ướt, cô vội xuống giường nhưng chân mềm nhũn, suýt nữa là quỳ xuống, cô đỡ eo, đang lúc trời đất quay cuồng, rốt cuộc cô nhớ tới hôm nay là cuối tuần, cô không phải đi làm.

Phảng phất như tàu lượng siêu tốc chậm rãi lao xuống từ trên đỉnh, trong lòng Vưu Gia còn sợ hãi chưa nguôi.

Bây giờ cô cảm thấy mình như bị Lục Quý Hành hủy đi toàn bộ linh kiện trên người sau đó lắp ráp lại lần nữa.

Cô không nhịn được đá chân một cái, hầm hừ mắng: “Đồ đểu!”

Chân lại bị mềm nhũn lần nữa, thật yếu kém…

Vưu Gia: “…”

Lục Quý Hành rửa mặt xong đi ra ngoài, ngồi bắt chéo chân đọc kịch bản ở phòng khách, một thân quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững cách xa mọi người…

Ở trong mắt Vưu Gia, người vừa bị lăn lộn như sống lại lần nữa, chỉ thấy anh văn nhã bại hoại.

Cô bước đi rất chậm, hai chân có hơi không khép được, có trong giây lát, cô đặc biệt muốn bóp ch3t Lục Quý Hành, thật là… Cầm thú!

Lục Quý Hành đeo kính, loại có gọng vuông — vì anh muốn tìm cảm giác của bộ phim. Rất trùng hợp, vai diễn trong phim này anh diễn một kẻ văn nhã bại hoại, là một bộ điện ảnh huyền nghi, anh diễn một nhân vật phản diện ngầm, giai đoạn trước là cố vấn bị liệt phải ngồi xe lăn của một công ty khoa học kỹ thuật, giai đoạn sau như là có buff, một đường ngược thảm nhân vật chính, đến chết cũng làm người hãi hùng. Phim đầu tư không nhiều, đạo diễn tầm trung, đội hình diễn viên cũng không quá tốt, nhưng thắng ở kịch bản hay.

Lấy danh tiếng của Lục Quý Hành bây giờ, thật ra anh có nhiều sự lựa chọn hơn, chế tác lớn hơn, đội hình diễn viên tốt hơn… Nhưng con người anh có đôi khi rất tùy hứng, không có hứng thú thì anh không nhận.

Đối với việc anh từ bỏ bộ phim nam chủ kinh phí lớn, đi diễn một nhân vật phản diện ở phim có kinh phí ít, anh Mạch đau đớn đến không có lời gì để nói, nhưng vì hiểu anh cho nên không ép buộc.

Từ giây phút danh tiếng anh tăng lên là có vô số đôi mắt dõi theo anh, đối với lựa chọn này, có một vài người trong giới cũng là mở rộng tầm mắt.

Giới giải trí chính là nơi như vậy, bất cứ lúc nào giá trị của một người đều có thể thay đổi định nghĩa, nếu mấy tháng trước Lục Quý Hành có cơ hội như vậy, mọi người đều nói vận may của anh không tồi, nhưng bây giờ chỉ thấy đầu óc của anh không tốt. Lại hoặc là suy đoán công ty không muốn nâng đỡ anh, tiện đà não vẽ ra một tuồng kịch mới. Trong giới này, có đôi khi năng lực và vận may đều là lợi thế không cái nào kém cái nào, những ví dụ về việc một cơ hợi có thể thay đổi vận mệnh không chỗ nào không có. Nước lũ tư bản đẩy người lên, có đôi khi nổi tiếng rồi sẽ có nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ. MG đối xử với Lục Quý Hành thật sự không tồi, mặc dù anh tùy hứng đến mức này mà công ty cũng không làm khó anh.

Nhưng Vưu Gia lại thích cái tính bình tĩnh gần như bừa bãi cùng kiêu ngạo này của Lục Quý Hành.

Anh có thể chờ, nhưng không thích thì anh không cần.

Khi Vưu Gia thò lại gần nằm lên người anh, Lục Quý Hành liền tùy tay ném kịch bản sang bên, đẩy mắt kính, duỗi tay ôm eo cô để cô nằm trên đùi mình, anh cúi đầu gạt tóc cô ra sau tai, trong mắt có ý cười: “Có khỏe không em?”

Còn không biết xấu hổ mà hỏi à? Vưu Gia vừa mới dâng lên câu cảm thán đã bị khuôn mặt văn nhã bại hoại của anh mê đắm quên hết.

Vưu Gia hừ một tiếng qua mũi, coi như trả lời cho vấn đề được lời còn khoe mẽ của anh.

Lục Quý Hành bật cười, ngón tay phất qua cánh môi cô, lại ép mạnh lên nó, bốn ngón khác thì bám chặt cằm cô, hoàn toàn khống chế cô.

Anh cúi đầu hôn xuống, khi anh chậm rãi cọ cát gặm cắt, Vưu Gia cảm thấy… Đại khái là anh nhập vai quá sâu.

Khí chất văn nhã bại hoại cộng thêm chút điên này sắp nổ tung rồi.

Có trong giây lát, Vưu Gia thấy trái tim mình đập không như bình thường.

Cô chợt cảm thấy cô có thể đi trả lời topic trên mạng: Gả cho diễn viên là cảm giác gì?

Bất cứ lúc nào, ông xã cũng có thể tâm thần phân liệt 

Khi anh buông cô ra, Vưu Gia duỗi tay tháo kính của anh xuống.

Ừm, thuận mắt hơn nhiều.

Vưu Gia cọ lên trên, nghiêng người mặt úp vào ngực anh, tìm tư thế thoải mái ngủ bù.

Lục Quý Hành đeo lại kính, kéo một lọn tóc của cô, thong thả vân vê, nhỏ giọng nói: “Dậy, đi ăn cái gì trước đi.”

Vưu Gia nổi tính trẻ con, lắc đầu ồm ồm nói: “Không đi, không đói bụng, không ăn.”

Lục Quý Hành không ép cô.

Anh chỉ ôm Vưu Gia lên, nâng bước đi đến nhà ăn sau đó đặt cô xuống ghế, chậm rãi cúi người, tay chống lên lâng ghế, đôi mắt cách một tầng kính mỏng lạnh híp lại nhìn cô: Anh quay lại mà thấy em lộn xộn thì em nhất định phải chết.

Anh dùng giọng điệu nói hôm này thời tiết không tệ cùng vẻ mặt lãnh đạm mà giấu giếm biến thái thành công làm trái tim nhỏ của Vưu Gia run lên, cô ngây người một hồi mới phục hồi tinh thần, hít sâu hai cái, cô lập tức tặng cho anh một đấm, nức nở lên án anh: “Anh không dỗ em thì thôi, anh còn bắt nạt em, anh có còn lương tâm hay không!”

Lục Quý Hành bắt được tay cô, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười của người bình thường, theo nguyên tắc không có cơn giận nào mà một nụ hôn không giải quyết được, một cái không được thì hai cái, anh thò lại gần hôn môi cô.

Anh đứng, Vưu Gia ngồi, mới đầu cô vẫn còn duy trì tức giận cùng kháng cự, nhưng khí thế độc tài trên người anh lại xuất hiện, chặt chẽ khống chế được cô, cô không thể động đậy được, hơn nữa trước giờ anh khiêu khích cô luôn có bài có bản, lúc sau Vưu Gia chỉ đành tước vũ khí đầu hàng, tự sa ngã mà hưởng thụ sắc đẹp hối lộ.

Cuối cùng anh buông cô ra, mặt mày đều là ý cưới, anh đè đỉnh đầu cô, dùng giọng điệu có thể coi là cưng chiều nói: “Được rồi, dỗ em, thỏa mãn chưa?”

Vưu Gia ôm tay quay đầu đi, hừ một tiếng không có khí thế, động tác trộm li3m môi càng khiến khí thế biến mất hoàn toàn, vẻ mặt em miễn cưỡng tha thứ anh, nhưng thật ra em không dễ dỗ như vậy: “Em muốn sữa bò ngọt, nóng, cả bánh mì nữa.”

“Tuân mệnh, nữ vương nhỏ của anh!”

Nữ vương thì nữ vương, còn nữ vương nhỏ, không khí phách chút nào.

Vưu Gia lại hừ hừ với bóng lưng đi vào bếp của anh, cuối cùng vẫn không căng được, cô bật cười.

Lục Quý Hành như đã đoán được tự trước, anh bỗng nhiên quay đầu, bình tĩnh mỉm cười một cách ưu nhã.

Thật là làm cô xấu hổ…

Vưu Gia cảm thấy với năng lực của Lục Quý Hành, cả đời này cô đừng nghĩ đến chuyện xoay người làm chủ.

Đây là chuyện đau đớn lòng người cỡ nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.