Đến cả Chu Dương cũng trêu chọc cô mỗi ngày, nói em gái Tiểu Mạnh bên khoa Thần Kinh cố ý nhờ người mang ít đặc sản địa phương đến đây, rất tuyệt, tất cả đều có tác dụng bổ thận…
Tiểu Mạnh lòng đầy chân thành nắm tay Vưu Gia: “Chị dâu, chút tâm ý nho nhỏ, mong chị nhận lấy.”
Vưu Gia cười ngã vào sô pha, nhưng không lâu sau Lục Quý Hành đã dùng hành động nói cho cô biết cái gì kêu vui quá hóa buồn!
Lúc sau Vưu Gia đau eo mỏi lưng nằm ở trên giường, nghĩ thầm Lục Quý Hành đúng là tên khốn cầm thú!
Tương lai nếu thật sự sinh Tiểu Tiểu Quý thì tuyệt đối đừng giống anh, nếu không chỉ làm hại con gái nhà người ta thôi.
Lúc ngủ Vưu Gia đã nằm mơ, cô mơ thấy Lục Quý Hành ôm một em bé trắng nõn, nhìn kỹ thì thấy em bé này giống cô khi còn nhỏ như đúc.
Cô bị dọa tỉnh.
Không biết Vưu Gia nhớ đến cái gì, cô đột nhiên cắn một cái lên vai anh.
Vì thế Lục Quý Hành đang còn trong giấc mộng chợt mở bừng mắt, anh nhíu mày nhìn cô, cuối cùng tức giận nắm cằm cô, anh hỏi: “Vưu Gia, em ngứa đòn đúng không?”
Vưu Gia nhả ra, cô nhìn một loạt dấu răng chỉnh tề, hừ một tiếng, sau đó trở mình ngủ tiếp.
Lục Quý Hành: “…”
Tạm thời coi như cô ấy mộng du vậy!
Gần đây lá gan của Vưu Gia càng ngày càng lớn, gây chuyện hoàn toàn không kiêng nể gì, thỉnh thoảng còn muốn xoay người nông nô ca xướng, nhưng đại khái dạo này thời tiết lạnh quá, cơ thể cô không quá tốt, ăn không ngon, ngủ không yên.
Không phải vấn đề gì lớn, nhưng trước giờ chỉ cần Vưu Gia không thoải mái là cô lại thích lăn lộn Lục Quý Hành.
Ăn không ngon là rầm rì, đòi anh dẫn đi ăn cái này cái kia, có hôm giữa trưa Lục Quý Hành lái xe chở Vưu Gia chạy nửa thành phố chỉ vì ăn một bát hoành thánh.
Lúc vào quán, nhân viên phục vụ đến tiếp đón còn bị dọa giật mình, người này nhìn chằm chằm Lục Quý Hành mấy giây mới duỗi tay mời hai người đi vào, sau đó săn sóc lựa chọn vị trí hẻo lánh cho họ.
Nhiều ngày nay Lục Quý Hành nhàn rỗi, có thời gian dẫn cô đi đây đi đó cho nên bị người chụp không ít, mới đầu Vưu Gia còn ngại ngùng, nhưng dần dần cũng quen, dù sao có anh Mạch xử lý, bây giờ Lục Quý Hành đang lúc nổi tiếng, hơn nữa thân thế của anh mơ hồ không rõ, MG lại nói rõ muốn nâng đỡ anh, những điều này khiến cánh truyền thông không thật sự muốn chọc đến anh, cho nên nếu có thể cho mặt mũi thì sẽ cho, không đưa một ít tin tức lung tung rối loạn, cho dù chụp được chính diện Vưu Gia cũng sẽ không công bố.
Những tin tức lan truyền trên mạng đều mơ hồ.
Huống hồ dù thế nào ảnh chụp cũng có phần khác ngoài đời, không phải quen thuộc thì rất khó nhận ra, cho nên Vưu Gia không nghĩ bị chụp là chuyện gì quá đáng sợ, ít nhất ở hiện tại nó vẫn chưa gây ra nhiều ảnh hưởng cho cuộc sống của cô.
Nhiều nhất chính là, cô tạo một tài khoản Weibo cho Đại Bạch.
Ngày nào cũng có fans vào xem mèo, nhân tiện trêu đùa cô.
Chuyện này là anh Mạch đến bàn bạc với cô, nói bên nền tảng video muốn mời cô thỉnh thoảng đăng ít video của Đại Bạch, rốt cuộc chó mèo đền là động vật dễ thương, là vũ khí hút fans, tuy rằng ý tưởng này có phần ích lợi của tư bản, nhưng đối với fans cũng là điều họ mong muốn.
Đại Bạch quả thật chính là nhân vật hot trên mạng, mấy bức ảnh mang biểu cảm miệt thị chúng sinh cũng thu hút được mấy chục nghìn fans, đã thế lượng fans còn tăng lên mỗi ngày.
Hôm nay Vưu Gia cũng đăng một video, gọi là “Bắt chước phối âm.”
Tổ hợp người mèo thích diễn mô phỏng lại đoạn phim kinh điển [Chư thần Thượng Cổ].
Nam Hoàng bị thương biến về nguyên hình, khó khăn giãy giụa bò được đến cửa nhà thì bị thị nữ bán tiên chuyên vẩy nước quét nhà ôm về phòng ngủ.
Bán tiên là tiên cấp thấp, không thể nhìn thấy được thiên thần Thượng Cổ như Nam Hoàng, cho nên cô không nhận ra đây là nguyên hình của Nam Hoàng mà chỉ coi nó là mèo hoang.
Thị nữ rất thích Nam Hoàng, không màng nó nhe răng trợn mắt mà ôm hôn cả ngày, Nam Hoàng tức điên, nó chính là thánh tôn, sao có thể để một bán tiên nhỏ bé đùa giỡn. Chỉ trách hổ lạc đồng bằng, nó căn bản không có lực đánh trả.
Mùa đông, thị nữ ôm Nam Hoàng vào trong chăn, Nam Hoàng chui ra, cô liền bắt nó lại, còn muốn ôm vào lòng, Nam Hoàng bị ôm chặt vào ngực khiến đầu óc nó loạn lên, mặt mày lạnh tanh, chỉ có thể tức giận dậm chân, đứng xoay vòng tại chỗ kêu meo meo, nhìn như bị thần kinh.
Thị nữ hỏi: “Sùng Thiên, ngươi bị sao vậy?”- — Sùng Thiên là tên cô đặt cho con mèo, bởi vì nó thích tắm nắng.
Nam Hoàng căm giận: “Méo!” Cô câm miệng cho ta!
Nam Hoàng tức giận đến mức không màng lời nói việc làm.
Thị nữ: “Ngươi bị đói bụng à? Hay là khát? Ngươi cứ kêu mãi như vậy làm tỷ đau lòng lắm.” Nói xong, cô duỗi tay ôm nó.
Nam Hoàng tiếp tục căm giận: “Méo!” Cô cút đi cho ông, cô đừng đến đây, cô đi đi!
Thị nữ ấn chặt nó vào ngực: “Ngoan, tỷ ôm ngươi một cái, ngươi vui không?”
Nam Hoàng trợn trắng mắt, suýt nữa là chết ngất.
…
Đương nhiên, Vưu Gia và Đại Bạch chỉ diễn đoạn đối thoại lúc sau, kỹ thuật diễn của đồng chí Đại Bạch không có gì để chê, thật sự diễn ra tư thái xấu hổ buồn bực như phụ nam đàng hoàng bị đùa bỡn của Nam Hoàng.
Hài hước vô cùng.
Lúc đăng video lên, chính Vưu Gia cũng vui vẻ.
Trọng tâm chú ý của fans thì lệch đến chân trời.
“Ai nha, Hoàng của chị quá ngây thơ.”
“Giọng chị dâu A Quý hay ghê, rất mềm, nghe là biết một cô gái ngọt ngọt dễ thương!”
“Tôi muốn nhìn thấy Đại Bạch và chị dâu A Quý ngủ cùng một cái chăn, che mặt.”
“@Lục Quý Hành, anh ơi, tình địch của anh online rồi, mời anh kiểm tra và ký nhận.”
“A a a a a a a chị dám diễn dở chừng, chị diễn hết đoạn trong chăn kia đi!”
“Emmmmmmm đại đao 40 mét của anh tôi đã lộ ra ngoài rồi, sao các cô có thể quá đáng như vậy? Tôi không giống các cô, tôi muốn trộm chị dâu A Quý và Đại Bạch.”
“Đúng, chị dâu A Quý, chị đá anh em đi, em trộm xe máy nuôi chị và Đại Bạch [đầu chó].”
…
“Chẳng lẽ chỉ có mình tôi phát hiện bức tường đối diện có ảnh ngược à?”
“Trên tường có ảnh ngược, tôi chỉ có thể giúp các bồ đến đây thôi.”
“Đã phóng to, làm rõ nét, hình như tớ phát hiện ra chuyện gì đó rất khó lường.”
“Bên trên đừng lại, đừng chạy, nói cho rõ ràng.”
“3:23, chị dâu A Quý làm động tác nôn khan.”
“6:42 lại là một động tác nôn khan.”
“Ngày hôm qua Đại Bạch tiếp tục tiết mục nhật ký ba việc ngốc trong ngày, chị dâu A Quý nói dạo gần đây chị ấy không muốn ăn gì cả, cho nên đã đoạt sữa chua của Đạ Bạch.”
“Mấy hôm trước anh Mạch còn nói mát rằng: ‘Vợ A Quý muốn ăn hoành thánh chua, A Quý lái xe mang theo vợ chạy hơn nửa thành phố, kết quả vợ ăn hai cái là nói ăn không vô, lòng tôi nghĩ, xong rồi, vợ cậu ấy sẽ bị mắng, kết quả các cô đoán xem thế nào? A Quý nói, còn muốn ăn gì nữa? Chúng ta đi chỗ khác. Trời ạ, thật là tổn thọ, hai người này sến chết đi được’, hết hợp với bên trên, chúng ta có bất ngờ.”
“Tôi! Trời! Ạ! Hình như tôi cũng phát hiện ra cái gì…”
“Căn cứ nguyên lý phim truyền hình…”
“Suy đoán dựa theo kinh nghiệm nhiều năm đọc ngôn tình máu chó của tôi…”
“Bằng vào giác quan thứ sáu chuẩn vô cùng của tôi…”
“A a a a a a @Lục Quý Hành, anh, có phải vợ anh mang thai không?”
“Anh nói, anh nói mau.”
“Rốt cuộc Tiểu Tiểu Quý của em cũng từ t1nh trùng và trứng biến thành phôi thai rồi!!?”
“Đại Bạch, mau cất móng vuốt của em đi, đừng cào loạn, cẩn thận bị gia bạo.”
“Mẹ ơi, tôi có cảm giác sung sướng điên cuồng như mẹ già chờ mong cháu nhỏ bao nhiêu năm cuối cùng cũng thấy cháu đến.”
“@Lục Quý Hành, em đánh cuộc một bao que cay, có thai.”
“@Lục Quý Hành, em đánh cuộc một năm cá khô cho Đại Bạch, có thai.”
“@Lục Quý Hành, em đánh cuộc một thùng mì gói, có thai.”
“@Lục Quý Hành…”
Vưu Gia đang ghé vào giường vuốt lông mèo, kết quả bình luận trên mạng khiến cô sợ tới mức làm rơi cả điện thoại trúng Đại Bạch đang híp mắt nghỉ ngơi, nó lập tức nhảy hai cái sang bên làm động tác tự vệ, lông trên người xù lên, lấy móng vuốt gạt điện thoại, màn hình vẫn còn ở mục bình luận của fans, một cái meme nằm ở chính giữa: Đại Bạch đang rít gào, phía dưới có dòng chữ — oa, cậu mau đến xem, mẹ tớ mang thai!
Đại Bạch nhìn chằm chằm một lát, cảm thấy mèo sinh đã bị đả kích nặng nề, nó nhỏ giọng “meo” một tiếng.
Vưu Gia bò xuống giường lật quyển lịch, cô tính toán, kinh nguyệt tháng này đã chậm hơn nửa tháng rồi!
Trước giờ chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn không quá đều, bị chậm hay bị đến sớm đền là chuyện bình thường, cho nên cô chưa bao giờ nhớ ngày chính xác.
Cô nuốt nước miếng, thay đổi quần áo sau đó nói với dì giúp việc rằng mình ra ngoài mua ít đồ.
Sau đó đến thẳng hiệu thuốc mua que thử thai.
…
Lục Quý Hành đang luyện tập vũ đạo trong phòng, lúc nghỉ ngơi, anh đi ra ngoài rót nước uống, quay đầu lại thấy một đám người ngẩng mặt khỏi điện thoại, vẻ mặt quái dị nhìn anh, anh nhướng mày hỏi: “Làm sao?”
Một đàn em tính cách hoạt bát che miệng cười trộm, gõ điện thoại trả lời anh: “Sư huynh, fans của anh nói vợ anh mang thai, bảo anh nhanh chân về nhà xem thế nào.”
Lục Quý Hành: “…”
Cái quái gì!
Mấy người hi hi ha ha ha, hỏi anh có phải thật hay không!
Anh nhớ lại một vài khác thường của Vưu Gia vào mấy ngày này, đột nhiên cảm thấy cũng có thể lắm.
Vì thế anh túm lấy áo khoác, ném lại một câu: “Các cậu tập trước”, sau đó đẩy cửa rời đi.
Bóng lưng kia, tuy vẫn trầm ổn bình tĩnh như mọi ngày, nhưng rốt cuộc vẫn mang theo vài phần vội vàng, khiến mấy đàn em cười to không ngừng, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu nói: “Oa, làm tôi cũng muốn yêu đương quá.”
“Thôi đừng mơ, người ta là thanh mai trúc mã, tình cảm này hâm mộ cũng không được.”
“Nào có, tôi nghe nói là sư huynh chủ động trêu chọc người ta, còn đặc biệt xảo quyệt đào hố cho người ta nhảy, người còn chưa tốt nghiệp đã dụ đi đăng ký kết hôn rồi.”
Cậu nhóc luôn luôn kính nể Lục Quý Hành há hốc mồm: “Sư huynh còn làm chuyện như vậy á? Nhìn anh ấy rất nghiêm túc đứng đắn mà!”
“Cậu bị lừa rồi, ở trước mặt vợ, anh ấy chính là một tên đầy ý xấu, anh Mạch tự mình giám định.”
…
Người được coi là đầy ý xấu đẩy cửa nhà, thấy Vưu Gia đang ngồi nghiêm chỉnh trên sô pha, vẻ mặt thâm trầm tự hỏi nhân sinh.
Lục Quý Hành căng thẳng, anh đổi giày, ném chìa khóa xe, cởi áo, sau đó chậm rãi đi đến gần cô, gọi một tiếng: “Vưu Gia?”
Anh không biết cô bị sao, nhưng nhìn vẻ mặt của cô, trái tim anh đột nhiên như bị bóp chặt.
Vưu Gia quay đầu u oán liếc nhìn anh, anh càng căng thẳng hơn nữa.
Là mang thai, hay là không? Hay là cái khác…
Anh đột nhiên bước nhanh qua ôm cô đặt lên đùi mình, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Vưu Gia bỗng nhiên ghé vào lòng anh khóc lớn, nước mắt nước mũi dính hết lên áo anh, cô nói: “Xong rồi A Quý, không phải dạ dày em không tốt mà là nôn nghén, còn rất nghiêm trọng, nôn nghén thế này có phải quá sớm không…” Cô khóc rầm rì: “Em không thể ăn ngon, quá thảm, em rất đau lòng.”
Diễn tinh Đại Bạch thật sự gặp gỡ diễn tinh, nó tự nhận không thể treo vào nên đã lùi về sau hai bước.
Lục Quý Hành trút được nỗi lo, vui sướng, chấn động, không biết làm sao… Các loại cảm xúc hòa vào nhau, cuối cùng chỉ ngưng tụ thành một câu: “Không bớt lo như vậy, vừa nhìn là biết giống em!”
Vưu Gia hừ anh một tiếng, đẩy anh ra, còn lấy khuỷu tay chọc ngực anh.
Nếu không vì không gian không đủ thì cô còn muốn dẫm anh hai cái.
Lục Quý Hành cười, để mặc cô làm loạn, cuối cùng anh tóm tay cô, chặn ngang ôm cô lên, ôm cô vào phòng ngủ, ôm cô vào thư phòng, ôm cô vào phòng trưng bày… Xoay một vòng lớn, cuối cùng lại ôm về, Vưu Gia trợn mắt muốn xem anh làm gì, cuối cùng phát hiện anh không làm gì cả, cô ngơ ngác nhìn anh.
“???” Làm gì vậy?
Lục Quý Hành hôn vành tai cô, ý cười trên mặt chưa tan hết: “Không có gì, anh vui vẻ!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]