Căn phòng bệnh chìm trong sự tĩnh lặng, Thư Kỳ nằm trên giường, đôi mắt xinh đẹp nhắm chặt như đang ngủ say. Chỉ là trong giấc mơ của cô, khoảnh khắc chiếc xe lao vào anh đã ám ảnh lấy tâm trí, trở thành cơn ác mộng đeo bám lấy cô.
Vùng vẫy thoát khỏi giấc mơ đáng sợ ấy, cô mở mắt nhìn lên trần nhà. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng động cơ của chiếc quạt trần đang hoạt động khiến Thư Kỳ thấy dễ thở hơn. Giấc mơ ấy... đáng sợ quá rồi.
Sực nhớ ra Hàn Thiếu Phong vẫn còn đang trong phòng hồi sức đặc biệt, Thư Kỳ không nghĩ nhiều liền vội vàng xuống giường muốn đi tìm anh.
Hàn Thiếu Phong được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, anh nằm trong phòng bệnh, gương mặt điển trai nhắm chặt mắt tựa như đang say ngủ. Thư Kỳ bước đến cạnh cửa sổ, nhìn vào trong liền thấy bóng dáng nhỏ nhắn của một người.
"Tử Yên..."
Trong đầu bỗng dưng có dự cảm chẳng lành, cô vội vã muốn đẩy cửa đi vào trong. Vừa vặn lúc cô sắp chạm đến tay nắm cửa, một bàn tay to lớn đã giữ chặt lấy tay cô.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn người vừa mới xuất hiện, Thư Kỳ nhíu chặt mày nhìn người kia.
"Anh... Sao ah lại ở đây?"
Diệp Kiến Thần nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt đen ẩn giấu đi những suy nghĩ cùng biểu cảm bên trong.
"Chúng ta nói chuyện một chút."
"Tôi... Chúng ta có chuyện gì để nói sao?"
"Có chứ!"
"Tôi không muốn nói chuyện gì với anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3716830/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.