Màn đêm tĩnh lặng bao trùm khắp nhân gian, ánh đêm dài đen đặc như muốn nuốt chửng tâm hồn cô gai nhỏ. Thư Kỳ ngồi trên giường bệnh, đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng lại nặng nề đến khôn nguôi.
Đôi mắt xinh đẹp khẽ chớp, nước mắt nhẹ nhàng rơi ra. Cô như đang hoài niệm về quá khứ, hối tiếc cho khoảng trời thanh xuân tươi đẹp đã qua. Nhớ lại năm tháng đó, có bao nhiêu là đau lòng, bao nhiêu là hối tiếc, cô cũng chẳng thể đếm được. Chỉ là ngay thời điểm hiện tại, đau lòng chồng chất lên nhau khiến trái tim cô tan nát cả rồi.
Bốn năm thanh xuân tươi đẹp nhất, cô đã dành trọn trái tim mình để yêu anh. Hai năm sống trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cô cũng đã làm tròn nghĩa vụ của một người vợ đúng nghĩa. Vậy mà ngần ấy năm bên anh, cô vẫn chẳng thể nào lung lay được trái tim của người đàn ông ấy.
Ngày Hoắc Tử Yên trở về, cô biết là bản thân mình đã đến lúc rời đi. Chỉ là trong lòng vẫn có chút tiếc nuối không cam. Nhưng... Danh phận này là cô mượn của cô ấy, chính chủ đã về, người thay thế cũng nên rời đi.
Đưa tay lau nhẹ dòng nước mắt đang chảy dài trên gương mặt nhợt nhạt của mình, Thư Kỳ cố gắng kéo ra một nụ cười. Chỉ là nụ cười đó lại khiến cho người ta nhìn thấy lại càng thêm xót xa hơn.
Cánh cửa phòng bật mở, một dáng người cao lớn mang theo mùi hương nước hoa quen thuộc đi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/3035583/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.