Trong ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ, hai cơ thể không mảnh vải che thân cứ thế mà dán chặt vào nhau. Người ta nói dối được người khác chứ không thể dối được lòng mình, quả thật là chẳng sai. Suốt bốn năm qua, cô tự lừa mình dối người rằng bản thân đã quên được anh. Vậy mà bây giờ, cô lại chẳng thể giấu được cảm xúc của bản thân mình. Cơ thể cô đã phản bội cô rồi...
Anh và cô môi chạm môi, má kề má, đầu lưỡi hai người cứ day dưa mãi không thôi. Hai cánh tay mềm mại của cô ôm chặt lấy anh, để mặc cho bản thân phóng túng theo cảm xúc. Cô thừa nhận rằng cô hận anh, nhưng cũng không phủ nhận là cô còn yêu anh. Người ta nói còn hận là vẫn còn yêu.
Có những loại tình cảm mà người ta lại nhận ra quá muộn màng. Đến khi hiểu rõ được lòng mình lại chỉ có thể tự hỏi, liệu cả hai có thể cho nhau một cơ hội để bắt đầu lại hay không...
Môi anh rời khỏi môi cô, chậm rãi nhẹ nhàng hôn xuống chiếc cổ trắng ngần ấy. Bàn tay anh cũng không an phận mà bắt đầu trêu ghẹo cơ thể cô.
Thư Kỳ nằm dưới thân anh, đôi mắt xinh đẹp khép hờ nhìn người đàn ông đang tùy ý làm loạn trên cơ thể mình. Mỗi một cái động chạm của anh đều khiến cô phải rùng mình. Đôi môi đỏ khẽ mím chặt, cố không cho bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào. Chỉ là đến cuối cùng, lí trí vẫn không thể thắng nổi được phản ứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2948183/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.