Thư Kỳ như chết lặng, cô vội vàng né tránh đi ánh mắt của anh. Cuối cùng thì điều mà cô lo lắng nhất cũng đã xảy ra rồi. Ngày mà anh biết hết tất cả mọi chuyện, ngày mà nỗi đau trong lòng cô lại lần nữa bị đánh thức.
Ngày hôm đó, ngày mà cô quyết định rời xa anh, ngày mà bầu trời đổ cơn mưa ngâu lạnh giá. Ngày hôm đó, ngày cô đã tự dặn lòng phải chôn chặn đoạn tình cảm ấy và không được yêu anh nữa. Vậy mà lí trí nào có thắng được trái tim bao giờ.
Miệng nói buông nhưng lòng lại không nỡ. Nói không nhớ nhưng tại sao vẫn cứ mãi chờ mong. Người ta nói đúng, tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở, người không có được thì mãi mãi vẫn ở trong giấc mơ. Chính vì không có được nên mới càng muốn có, càng muốn yêu.
Đâu phải là không có được, rõ ràng anh là của cô kia mà. Chỉ là ông tơ bà nguyệt se sợi chỉ tơ mong manh quá, người có tình lại chia hai ngã thành người dưng. Vốn dĩ là mối tình đẹp nên thơ, tại sao lại cứ phải để một người nhớ một người quên...
"Ngô Thư Kỳ, rốt cuộc em đang muốn giấu anh điều gì?"
Không nghe thấy câu trả lời, anh hỏi lại lần nữa. Cô đưa mắt lên nhìn anh, trên môi kéo theo một nụ cười buồn.
"Vậy anh có nhớ, trước khi anh xảy ra tai nạn thì anh và Hoắc Tử Yên đã xảy ra chuyện gì không?"
"Anh không nhớ!"
"Vậy để tôi nhắc cho anh nhớ. Trước đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap/2947730/chuong-27.html