“Xin lỗi, anh buông cô ấy ra trước có được không?” - Đông Quân đè thấp thanh âm, bắt lấy cánh tay người đàn ông đó, hơn nữa lực đạo của không nhẹ.
Thanh Xuân thấy Đông Quân chẳng khác nào người đang chết đuối nhìn thấy phao. Cô vùng vẫy khỏi bàn tay của người đàn ông nó sau đó nắm chặt một góc áo anh, trông vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.
“Tôi mới phải hỏi anh là ai đó? Tôi là bạn trai của Thanh Xuân”
“Không phải, không phải” - Thanh Xuân ngay lập tức phủ nhận.
Đông Quân vừa nghe là biết tình hình gì rồi, một kẻ theo đuổi điên cuồng không được đáp lại. Đông Quân bước lên tạo ra một khoảng cách lớn giữa cô và người đàn ông đó, nghiêm giọng nói:
“Sau này đừng tìm cô ấy nữa, nếu anh còn muốn sống yên ổn ở cái đất này.”
Một câu vừa nói ra đã khiến cho tên đàn ông kia hít một ngụm khí lạnh, người có can đảm nói ra câu đó thì bản lĩnh cũng không phải loại tầm thường.
“Anh là gì của Thanh Xuân chứ?”
“Tôi sao?” - Đông Quân nhếch môi, không nói hai lời đã cúi xuống hôn lên môi Thanh Xuân.
Tên đàn ông kia tự biết không còn cơ hội mà bỏ đi, nếu ở lại nữa có khi thật sự bị Đông Quận xử lý luôn.
"Xin lỗi vì đã không xin phép em trước khi hồn”
“Anh không cần xin phép đầu” - Thanh Xuân kiễng chân, chủ động dâng lên đôi
môi đỏ mọng.
Hai người ở trước cổng trường hôn nhau, cùng xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/2937941/chuong-383.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.