“Để anh hỏi Mỹ An trước đã.” - Thanh Bách cười gượng.
Lúc Thanh Bách nói chuyện này với Mỹ An vẫn luôn sợ cô không đồng ý không ngờ Mỹ An đáp ứng ngay, còn hối thúc anh mau đưa cô đi sớm sớm. Cô nói cô và anh là phận con cháu sao có thể oán trách bà được, hơn nữa bà cũng là người chịu nhiều mất mát. Con của anh và cô không những đã xoa dịu vết thương của bọn họ mà còn có thể hàn gắn những mối quan hệ trong gia đình họ.
Bà nội nghe Thanh Bách và Mỹ An đến, không chịu ở trong phòng đợi mà một hai bảo Thanh Nhi phải đẩy bà ra cửa nhà đợi.
“Bà nội, anh chị hai cũng không chạy mất được, hai người chắc chắn sẽ đến mà”
“Sao bà không nôn nóng cho được, nghe nói thai Mỹ An đã hơn 8 tháng rồi. Đường lên nhà chúng ta gồ ghề, không biết hai mẹ con có khó chịu gì không?
Thanh Nhi lắc đầu cười, đúng là chỉ cần một đứa trẻ đã có thể phá bỏ hết ân oán mấy mươi năm.
Mỹ An và Thanh Bách vừa đến là bà nội đã bảo người làm chạy ra che ô cho Mỹ An, sợ cô cảm nắng. Thanh Bách đỡ cô xuống xe, cô vội đi đến chào bà nội.
Bà rưng rưng nước mắt nắm lấy tay cô:
“Mỹ An, con đi đường có một không?”
“Không mệt ạ, con và cả baby đều khỏe” - Mỹ An xoa xoa bụng.
Thanh Nhi cũng không nhịn được chạm nhẹ vào bụng cô:
“Chị ơi, người vừa làm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/2937933/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.