Mỹ An đấm mạnh vào lồng ngực, cô muốn dùng nỗi đau xác thịt xoa dịu đi nỗi đau trong lòng. Biết được bản thân mới là người anh yêu suốt bao năm, cô mừng lắm nhưng cũng xót xa lắm.
“Tại sao... tại sao phải trêu đùa chúng tôi như vậy?” - Mỹ An ngửa mặt đầy nước mắt lên oán trách ông trời. Thanh Bách vẫn ngồi lặng yên trong nhà hàng, ánh đèn xung quanh đều sáng quắt, duy chỉ có nơi anh ngồi là bao trùm bởi bóng đêm. Thanh Bách nhìn chằm chằm chiếc dao
trên bàn, anh thật sự muốn cầm nó lên đâm mạnh vào chính mình.
Tại vì sao ư? Vì anh xứng đáng.
Thanh Bách đã bỏ lỡ Mỹ An một lần thời đại học, duyên phận cho bọn họ được trở thành vợ chồng. Anh lại không biết trân trọng mà tiếp tục bỏ lỡ cô, còn gián tiếp hại chết đứa con của bọn họ. Bốn năm cô quay về bên cạnh anh vậy mà anh lại sắp bỏ lỡ cô nữa rồi. !Thanh Bách lúc này dường như đã hiểu rõ yêu một người chính là như thế nào, anh yêu cô, vô cùng, vô cùng yêu cô.
“Nếu mất em, tôi sống hay chết, có còn ý nghĩa nữa không?” - Thanh Bách tự hỏi.
Anh không trả lời được những câu hỏi này đã giúp anh bừng tỉnh, anh lao khỏi ghế, vội vàng đi tìm bóng hình Mỹ An. Thật may là cô vẫn chưa rời đi, Mỹ An đứng tựa người vào trụ đèn ven đường, trông vô cùng cô liêu.
“Đừng bỏ rơi tôi” - Thanh Bách ôm ghì lấy cô - “Em đừng bỏ rơi tôi mà”.
Mỹ An không biết cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/1154253/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.