Sự xuất hiện của anh khiến mọi người trong phòng đều xanh mặt, Mỹ An cũng không ngờ là anh lại có mặt để bênh vực cô.
“Mỹ An nói đúng, chỗ của tôi không nuôi những kẻ vô dụng như này. Phòng nhân sự đúng là làm việc ngày càng thất trách, để một đám người không có năng lực ở đây diễu võ giương oai”.
“Tổng giám đốc không phải như anh nghĩ đầu, là do cô ta tự ghi thù, luôn khó dễ chúng tôi trước” - Phó phòng giải thích.
Một vài người có gan liền lên tiếng hùa theo: “Đúng đó, đúng đó.” “Cô ta dù sao cũng đáng sợ như vậy, đánh người tới máu me be bét ai mà làm việc chung nổi”.
Mỹ An lắc đầu chán nản, mấy người này mở to mắt nói dối cũng không ngượng mồm. Cô không phản bác, cô muốn đứng một bên xem anh sẽ giải quyết chuyện này ra sau.
“Xem ra Bách Niên trở thành nơi hà khắc không phù hợp với các người vậy thì chiều nay không cần sửa hợp đồng nữa” - Thanh Bách nhàn nhạt nói.
Mấy người ở đó chưa kịp vui mừng vì lời nói của anh lại nghe thêm câu phía sau:
“Thu dọn đồ đạc cút khỏi đây ngay lập tức.”
Mỹ An không nhịn được mỉm cười, hiếm khi cô thấy người gặp nạn mà hả hê như vậy. Cô nhìn Thanh Bạch tự dưng thấy anh lấp lánh như phát ra hào quang vậy, việc làm này của anh chính là hành động bênh vực cô rõ ràng nhất tại công ty. !Mấy người kia liên tục kêu gào xin lỗi nhưng Thanh Bạch chẳng mảy may để ý đến. Anh không thiếu nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/1154152/chuong-103.html