*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh Bách cứ trùm đầu Mỹ An trong áo rồi cả hai người cùng chạy đi, phóng viên kiên quyết đuổi mãi không tha. Mỹ An bị ngợp sắp không thở được rồi, hơn nữa chân cô cũng không dài bằng Thanh Bách.
“Chia nhau đi, chia nhau đi” - Cô vội đề nghị.
Thanh Bạch cau mày không đồng tình nhưng Mỹ An đã vội chạy vào thang máy bấm nút đóng cửa nhốt Thanh Bách ở ngoài. Dù sao cũng do Thanh Bách thu hút phóng viên, cứ để cho anh tự mình xử lý đi, cô thoát thân trước mới là quan trọng. Mỹ An vẫn đang để áo khoác của Thanh Bách che mặt, chỉ để lộ ra con mắt nhìn đường, cô trong thang máy nghiêng đầu ra quan sát xung quanh xem có ai để ý mình không mới dám bước ra. Mỹ An nghĩ đã an toàn liền chạy vội ra ngoài muốn tìm đến cửa phụ để rời khỏi trung tâm. Nhưng chưa tìm được đến cửa thì đã bị Linh Chi bắt lấy kéo vào một căn phòng nghỉ của nhân viên còn.
“Cô lại nổi điên gì nữa vậy?” - Mỹ An khó chịu hỏi cô ta.
“Cô còn dám hỏi tôi nổi điên chuyện gì?” - Linh Chi hậm hực nói, khi nhìn vào áo khoác đang trên người Mỹ An càng tức giận hơn, lao qua giật lấy nó - “Cô giải thích đi? Tại sao áo của anh Thanh Bách lại ở chỗ cô, cô lại muốn câu dẫn anh ấy đúng không? Còn ăn mặc thành ra bộ dạng lẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/1154091/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.