*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cô nói yêu dễ dàng quá rồi đấy” - Thanh Bách khàn giọng nói.
“Trần Mỹ An tôi sống gần ba mươi năm, chỉ nói yêu duy nhất một mình anh” - Cô tự vươn tay cầm lấy chai rượu rót cho mình rồi một lần uống cạn - “Không quan trọng nữa, tôi đã buông tay rồi”
Lưu Thanh Bách không biết tại sao khi nghe Mỹ An nói đã buông bỏ trong lòng liền khó chịu. Ai cho phép cô tự ý quyết định chứ, anh còn chưa đồng ý mà.
“Anh có biết bốn năm qua tôi sống thế nào không? Lúc trước tôi cảm thấy bít tết rất ngon nhưng bởi vì lâu quá không được ăn nên giờ vị nó thật nhạt nhẽo” - Mỹ An cầm đĩa bít tết nhìn nhìn rồi lại đặt xuống - “Đối với tôi bây giờ, no bụng quan trọng hơn ngon nhiều, phải nó mới có sức làm việc, phải no mới sống tiếp được” Thanh Bách cảm thấy Mỹ An đã triệt để say thật rồi, mấy lời lảm nhảm này cô càng nói cảm xúc càng dâng trào. Anh vội ngăn lại khi thấy Mỹ An lại định rót rượu tiếp.
"Đủ rồi.”
“Đủ gì mà đủ, một ít rượu anh cũng tiếc mời tôi à?" - Mỹ An bĩu môi tỏ ra giận dỗi gạt tay anh ra dành lấy chai rượu - “Lần đầu uống Whisky tôi đã nôn đến thấy mấy ông mặt trời luôn nhưng rồi cũng phải tập uống thôi, không uống được rượu làm sao làm việc ở bar chứ?”
Thanh Bách nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/1154087/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.