“Sao anh lại đến đây?”
“Tôi đi xem nhân viên mình làm việc không được à?”
Trần Mỹ An ngoài lườm anh ra cũng không biết nên làm gì, cô không đoán được
là anh vô tình hay cố ý chạy đến đây nữa.
“Để cháu giới thiệu với ông đây là tổng giám đốc của bọn cháu Lưu Thanh Bách”
“Khách quý, khách quý, mau vào nhà đừng ở ngoài này nắng lắm” - Ông gật đầu cười nói với anh.
“Không nắng, thu hoạch xong hẵng vào” - Anh vừa nói tay cũng vừa lấy dụng cụ cùng ông hái hoa quả. Trần Mỹ An không khỏi mắt chữ A mồm chữ O, cô không ngờ được có một ngày sẽ thấy Lưu Thanh Bách một thân áo quần chỉnh tề mang theo giày da bạc triệu bước xuống đường đất lầy lội mà hái rau.
“Anh làm được không đó, không cần miễn cưỡng đầu, tôi giúp ông là được rồi” - Mỹ An ghé vào tai anh nói nhỏ.
Lưu Thanh Bách lườm cô một cái rồi làm việc, tuy động tác không được thông thạo chuyên nghiệp nhưng vẫn rất đúng quy trình. Chiều đó hai người còn ở lại ăn cơm với vợ chồng ông lão, không khí vô cùng mộc mạc vui vẻ.
“Hai đứa không chỉ là ông chủ với nhân viên đúng không?” - Bà đột nhiên hỏi, con mắt của người già vốn tinh tường, hiếm khi nhìn nhầm.
“Không có gì đâu ạ, bọn cháu chỉ là quan hệ công việc đơn thuần” - Mỹ An ngay lập tức phản bác.
“Thế cậu trai, cậu nghĩ sao?” - Bà quay sang nhìn Thanh Bách, bà có thể nhìn ra
ẩn sau bộ mặt lạnh lùng kia là một trái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-dau-bi-danh-cap-moi-tinh-dau-hoang-phi/1154076/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.