Editor: Quỳnh Nguyễn
Bắc Minh Dạ cái bại hoại này nói cô thích anh, nhưng anh lại chưa từng có nói qua nửa câu thích cô, như vậy trên cảm giác cực kỳ không công bình.
Trong lòng Danh Khả rầu rĩ, bỗng nhiên thật sự nhớ tới, người nầy chưa từng có nói qua nửa câu thích cô.
Được rồi, người ta cũng không làm khi nào thì để cho cô cảm thấy được chính mình bị anh thích.
Không cần tự mình đa tình!
"Làm cái gì? Bãi sắc mặt cấp cho người nào xem?" Bắc Minh Dạ lại kẹp lên một ngụm rau xanh tiến đến bên môi cô: "Mau ăn, đừng khiêu chiến tính nhẫn nại của anh."
Danh Khả trừng mắt anh, thực muốn mở miệng mắng chửi người.
Không phải mới vừa cực kỳ ôn nhu à? Như thế nào lập tức lại biến thành như vậy? Còn nói không thể khiêu chiến tính nhẫn nại của anh, cô hiện tại là người bệnh, là người bệnh! Anh liền không có thể đối với cô tốt một chút sao?
Nhưng cô vẫn còn há miệng ngoan ngoãn đem rau xanh nuốt vào, ăn hai khối rau xanh, cô liền nhíu mi, lắc đầu nói: "Không ăn, thật sự no rồi."
"Tốt." Bắc Minh Dạ cũng không miễn cưỡng, đem phân thức ăn nhanh đem chính mình đem ra, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu ăn.
Ăn được vui vẻ như thế, ngay cả khóe môi đều đã hàm chứa một chút ý cười, người không biết còn tưởng rằng hôm nay anh nhặt được tiền bạc a.
Bất quá Danh Khả cũng biết đối với nam nhân như vậy đến nói, loại chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3180038/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.