Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả thấy Tiếu Tương bộ dáng có tật giật mình này, trái lại hơi có chút buồn cười đi tới, nhìn gương mặt anh tuấn quen thuộc kia, hồi tưởng hơn nữa ngày, cũng không nhớ tới tên đối phương.
Được rồi trí nhớ cô không tốt lắm, hơn nữa gần đây chuyện quá nhiều, cô trực tiếp quên rồi.
"Như thế nào, tiểu mỹ nhân, nhớ không nổi ta rồi hả?" Nhìn thấy các cô Long Sở Dương đã đi tới, nhướng mày hỏi Danh Khả, tươi cười bên môi bừa bãi phong lưu.
Danh Khả đột nhiên gian phúc chí tâm linh, nhớ lại hàng này tên: "Là ngươi, Long Dương Quân!"
"Phốc..." Tiếu Tương không chút khách khí cười văng lên, cô ôm bụng, điên cuồng mà cười, bả vai run lên run lên, nếu không phải hiện tại cô ăn mặc thục nữ, cô tuyệt đối sẽ bổ nhào trên mặt đất đấm đất cười to.
Mà "Long Dương Quân", hoàn toàn tương phản, mặt đen tựa như mực.
Cắn răng, anh trừng mắt Danh Khả: "Ngươi cố ý đúng không?"
Danh Khả nghiêng đầu, đặc biệt thật sự suy nghĩ khoảng khắc, mới yên lặng phát giác chính mình nhớ lầm: "A..., đúng rồi, ngươi kêu Long Sở Dương, biệt hiệu Long Dương."
Kia lần lượt cường điệu tư thế Long Dương, Long Sở Dương thực hận không thể bóp chết nha đầu kia, lại cứ cô vẻ mặt thật sự, giống như quả thật là có thật sự hồi ức tên anh.
"Long Dương, ha ha ha ha trách..." Tiếu Tương sớm đã cười đến ngã trái ngã phải, hiển nhiên bị hai chữ này đâm cười.
"Không.. được...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179902/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.