Editor: Quỳnh Nguyễn
Một chút cũng không đau em...
Một câu, ngay cả Danh Khả chính mình đều bị dọa đến chỗ.
Quan hệ cô cùng Bắc Minh Dạ khi nào thì trở nên ái muội như vậy, chính mình cư nhiên có thể oán giận anh không đau cô rồi hả? Oán giận như vậy, tựa hồ... Có chút tự cho là đúng như thế.
Cô nhẹ nhàng nghiêng đi thân thể, nghĩ muốn kéo chăn tới đem thân thể hoàn toàn bại lộ chắn, bàn tay to Bắc Minh Dạ tại thời điểm tay nhỏ cô mới vừa đụng tới một góc chăn nhẹ nhàng đem cô nắm lấy.
"Muốn để cho anh thương em như thế nào?" Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng theo lời nói anh hạ xuống.
Nhịn cả đêm, thì ra như vậy không gọi đau cô, kia... Thế nào mới xem như đau?
Trong ánh mắt những cái nhan sắc để cho cô quen thuộc không ngừng thêm sâu sắc, lan tràn, hơi thở kích thích để cho cô hoàn toàn không thể xem nhẹ.
"Tiên sinh..." Cô trừng mắt nhìn, đôi mắt thanh thuần thấu triệt giống như nai con phiếm một tầng hơi nước mỏng nhạt, vừa rồi là vì ủy khuất, bởi vì lòng chua xót, hiện tại lại là vì có vài phần bất an.
Mệt, mệt không gì sánh kịp, đã mệt đến mức cô ngay cả khí lực dơ tay đều nhanh không có.
Nếu là anh còn muốn... Ngày mai cô thật sự có thể từ trên giường tiếp xuống sao? Ngày mai, là ngày trường học tựu trường.
"Thật muốn hảo hảo thương em." Nhìn đáy mắt cô bất an, anh ngưng mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179765/chuong-439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.