Editor: Quỳnh Nguyễn
Ánh trăng chiếu ở trên mặt của nam nhân, nhìn kỹ cặp mắt Danh Khả nhất thời mở được thật to, thiếu chút nữa không đứng lại ở trên hòn đá lăn rơi xuống.
Cho tới bây giờ không nghĩ tới trên đời này còn có người có thể lớn được cùng Bắc Minh Dạ đồng nhất cái cấp bậc, một dạng xuất sắc, một dạng hoàn mỹ không tỳ vết, ngũ quan như đao khắc dưới ánh trăng chiếu sáng quang mang băng lãnh, lãnh, cả người từ đầu đến đuôi lãnh được như băng sơn.
Cô rất không dễ dàng mới tìm trở về thanh âm chính mình, há miệng lại hít một hơi, mới khàn giọng hỏi: "Ngươi là ai? Tới trên đảo làm cái gì?"
Nhìn cách ăn mặc toàn thân anh, cùng trang phục nguỵ trang bình thường Bắc Minh Dạ bọn họ mặc không giống nhau, trang phục đen nhánh, vải dệt bên người đưa dáng người anh hoàn mỹ đến làm cho người ta không dám nhìn thẳng ra ngoài.
Cô không có tâm tư đi đánh giá thân hình cường hãn anh đủ để cho nữ nhân thét chói tai, chỉ là đón nhận ánh mắt anh lạnh như băng, lãnh đến không có nửa điểm nhiệt độ, tay nhỏ nắm chặt, đáy mắt nhất thời hiện lên quang mang phòng bị: "Ngươi muốn đánh lén đảo này?"
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng rơi vào trên mặt cô, chỉ là nhàn nhạt đưa mắt nhìn, lại ngẩng đầu nhìn phía chân trời phương xa, tia nắng ban mai chưa lên, nhưng đã có một chút trong trắng lộ hồng sáng bóng.
Hiện tại, đại khái là rạng sáng bốn năm giờ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179743/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.