Editor: Quỳnh Nguyễn
Anh khi nào thì trở về? Cô cư nhiên vẫn không có phát hiện anh cũng ở trong sân.
Bắc Minh Dạ nhìn chằm chằm vào ý cười bên môi cô, mãi đến những cái ý cười này tất cả đều biến mất không thấy, ánh mắt của anh mới từ bên môi cô dời, rơi vào đáy mắt cô.
Thì ra nha đầu kia thiệt tình cười rộ lên thật đẹp như vậy, anh mặc dù không phải lần đầu tiên vụng trộm nhìn thấy ý cười cô như vậy, nhưng lại mỗi một lần cũng không là hướng anh mà cười.
Vì cái gì mỗi người đều có thể để cho cô cười đến sung sướng như vậy, chỉ có chính mình đối mặt cô, cô luôn luôn cười đến miễn cưỡng như thế, cười đến trắng xanh mà vô lực.
Bước đi đi đến trước mặt cô, anh vẫn gương mặt lạnh lùng không nói lời nào như cũ.
Danh Khả cũng không biết muốn nói cái gì với anh, buổi sáng thời điểm rời khỏi vẫn lại là hảo hảo, hiện tại lại bắt đầu có phần âm tình bất định.
Nhưng mặc kệ nói như thế nào nếu quyết định cùng anh hảo hảo những ngày tiếp theo, cô cũng không hy vọng giữa hai người còn có cái gì mâu thuẫn.
Đón nhận ánh mắt của anh, cô nhợt nhạt cười cười, gọi khẽ: "Tiên sinh."
Lại là loại ý cười miễn cưỡng đến làm cho người ta bất đắc dĩ này, ánh mắt Bắc Minh Dạ ngừng ở bên môi cô, bàn tay to bỗng nhiên chụp tới, ôm cô tới đây, nâng chặt đầu của cô, cúi đầu liền gặm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179677/chuong-395.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.