Editor: Quỳnh Nguyễn
"Có người đi cứu cô, đừng lo lắng. "Tầm mắt rơi vào ở một bên lối đi ra, nhìn mấy đạo bóng dáng đuổi theo, Nam Cung Liệt mới cúi đầu nhìn miệng vết thương trên trán Nam Cung Tuyết Nhi còn đang đổ máu, tâm hung hăng nắm chặt vài cái: "Đừng sợ, Đại Dạ ca ca đuổi theo rồi."
"Anh cũng đi, anh cũng phải đi!" Suy nghĩ đến một màn vừa rồi Danh Khả dùng thân thể của chính mình tới bảo vệ cô, Nam Cung Tuyết Nhi liền vừa vội lại hổ thẹn, bi thương nói: "Liệt ca ca, anh nhanh đi, vô luận như thế nào muốn đem chị Khả Khả cứu trở về tới, nếu là cô có chuyện gì, em... Em..."
Cô dùng lực với lên cánh tay của anh, còn muốn nói cái gì, cũng không nghĩ, trên tay mà lại tóm được một cỗ ấm áp.
Cúi đầu vừa thấy, cả người nhất thời liền luống cuống: "Liệt ca ca, anh... Anh bị thương! Sao lại thế này? Anh Ta bị thương như thế nào?"
Toàn bộ đều đã rối loạn, hoàn toàn triệt để rối loạn, chị Khả Khả bị nắm, Liệt ca ca bị thương, miệng vết thương còn đang không ngừng đổ máu...
"Không có việc gì, bé gái vừa rồi kia là tên sát thủ, ta không chú ý, mới có thể... Yên tâm, người đã bị đánh chạy rồi." Từ trong tay Dương Nghi tiếp nhận khăn sạch sẽ, anh dùng lực ấn chặt miệng vết thương trên trán Nam Cung Tuyết Nhi, "Không phải sợ, ta đưa ngươi đi bệnh viện."
"Không được, chị Khả Khả..."
"Đừng sợ, ta đi cứu cô." Dư quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179618/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.