Editor: Quỳnh Nguyễn
Trong cổ Danh Khả nghẹn, một đôi mắt vừa rồi đã khóc hiện giờ lại vẫn ngập nước, đáy mắt sương sắc chớp động, ảnh ngược mặt anh tuấn dật.
Nhìn anh nhìn một hồi lâu cô mới lắc lắc đầu, trịnh trọng nói "Không tức giận, thật sự không tức giận rồi."
Vẫn đều là chính mình hiểu lầm mà thôi, có cái gì rất tức giận, khẩn trương đem thương tổn anh xử lý tốt mới đúng.
Bắc Minh Dạ vẫn lại là không muốn buông cô ra, vẫn dùng lực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như cũ, lông mi thon dài hơi hơi kích động, rốt cục do dự đã lâu mới cuối cùng mở miệng "Anh không hy vọng em sợ anh."
Đây là Đông Phương Thần dạy anh, nếu muốn để cho cô tại bên cạnh mình vui vẻ, sống được hạnh phúc, không thể để cho cô vẫn sợ chính mình, anh cũng không muốn cô sợ anh.
Có lẽ trước kia không thèm để ý, nhưng mà hiện tại anh thật sự rất thích thỉnh thoảng cùng cô đấu miệng một phen, hoặc là cô tại bên cạnh mình ngẫu nhiên nũng nịu chút, khi đó cô đáng yêu như thế, đáng yêu được để cho anh hận không thể một ngụm nuốt cô vào trong bụng.
Danh Khả đã có điểm phản ứng không kịp, không nghĩ muốn để cho cô sợ anh là có ý tứ gì, cô trừng mắt nhìn, đôi mắt như nai con thanh thuần làm cho người ta thương tiếc.
Kỳ thật trong lòng Bắc Minh Dạ thật sự bất an, cảm thấy được những thứ này nói ra, uy nghiêm đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179508/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.