Editor: Quỳnh Nguyễn
Tối hôm đó Danh Khả ngủ cũng không làm sao an ổn, cũng không phải bởi vì sợ tối, dù sao Mộ Tử Khâm liền ngủ ở trong gian phòng cách vách, cô là vì đang ngủ cảm giác có người đứng ở bên giường, vẫn một mực nhìn chính mình.
Vốn là cực kỳ kinh sợ, nhưng không biết vì cái gì như là nghe thấy được một cỗ hương vị chính mình quen thuộc, bởi vì một cỗ này sợ hãi trong lòng cũng dần dần tản đi.
Chị là vì quá mệt mỏi, mí mắt quá nặng nề, ngay cả mở ra đều đã không mở nổi, cho nên cả một đêm cô dù cho ngủ không an ổn nhưng không có mở to mắt một lần.
Mãi đến ngày hôm sau đồng hồ báo thức điện thoại di động đem cô giật mình tỉnh, trợn mắt vừa thấy trong phòng chỉ có chính cô, cũng không có những người khác.
Chỉ là một giấc mộng.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nắm tay áo lau đi mồ hôi trán, nhớ lại đại khái là chính mình ngày hôm qua quá mệt mỏi làm ác mộng mới có thể vẫn có một loại cảm giác bị người nhìn chằm chằm.
Nhưng cô vừa mới từ trên giường ngồi dậy, bỗng nhiên liền ngửi trong gian phòng đó nhiều hơn một phần hương vị đêm qua cô tới đây không hề tồn tại... Mùi thuốc lá nhàn nhạt, cực kỳ nhạt, nhạt cơ hồ ngửi không thấy, nhưng cô vẫn lại là cảm giác được.
Ngực không hiểu đã bị níu chặt, giờ phút này, hoàn toàn nói không nên lời trong lòng là cái tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179435/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.