Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

Hỏa Lang lúc này tại trước mặt Bắc Minh Dạ đã hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng, một cước này lại khiến anh ta phun ra hai ngụm máu, máu đỏ tươi dọc theo cằm của anh ta chảy xuống rơi vào vạt áo.

Máu này rơi vào ở trong mắt Bắc Minh Dạ, không chỉ có không có dẫn tới anh nửa điểm đồng tình ngược lại để cho miệng anh cong lên, khí lực dưới chân càng thêm nặng.

Một cước này lần thứ hai đè xuống, Hỏa Lang lại dừng không được phun một hồi lâu máu, mãi đến chân của anh đậu ở chỗ này không có tiếp tục hướng ngực anh ta đè ép anh ta mới thật không dễ dàng trì hoãn một hơi.

"Muốn giết cứ việc xuất thủ." Hỏa Lang đem máu trong miệng phun ra, ngẩng đầu trừng mắt anh, vẻ mặt khói mù: "Nhưng tao ta khuyên mày tốt nhất suy xét rõ ràng, các huynh đệ của tao tất cả đều là tội phạm chạy trốn, hôm nay mày giết tao, tao cam đoan không ra ba ngày, mày nhất định sẽ chết trong tay bọn họ."

" Tôi ngược lại là thật nghĩ muốn đánh bạc cùng anh, nhìn xem trong vòng 3 ngày bọn họ có phải thật sự có bản lĩnh đem mạng của tôi lấy đi hay không." Bắc Minh Dạ buông xuống mắt nhìn anh ta, cao cao tại thượng như vậy nhìn xuống, tựa như thiên thần nhìn xuống trái đất.

Ý cười trên môi anh lại còn ở đây, dù cho máu trên trán đã đem quần áo trên người anh nhuộm thành một mảnh đỏ tươi, anh lại vẫn lại là cười đến tao nhã như thế, sung sướng như thế: "Tất cả huynh đệ của anh đều là tội phạm chạy trốn, mà huynh đệ của tôi đều đã trung tâm đối với tôi thật sự, nếu là có cơ hội tôi còn thực muốn nhìn một chút huynh đệ anh có bản lĩnh, hay là người tôi vất vả bồi dưỡng nhiều như vậy có thể chịu đựng."

"Bắc Minh Dạ, ngươi rốt cuộc nghĩ muốn muốn làm cái gì?" Hỏa Lang rốt cục nhìn ra tới, anh không hề tính toán giết chính mình, nếu không tính toán giết anh ta, mọi người sẽ không cần có lời vô ích nhiều như vậy.

" Tôi muốn làm cái gì, anh chẳng lẽ còn nhìn không ra tới? "Anh bỗng nhiên lại tăng thêm lực đạo dưới chân, nhìn Hỏa Lang không ngừng hộc máu anh vẫn lại là cười đến điên đảo chúng sinh như vậy: "Tôi không thể giết anh không phải là vì không dám, mà là muốn đòi cho anh tận mắt xem, vì nữ nhân cùng tôn nghiêm của tôi tôi có thể làm đến mức nào."

Ngón tay thon dài hướng túi quần chính mình tìm kiếm, trên đùi trên người anh đều đã có vô số trầy da, những cái miệng vết thương lại vẫn đang không ngừng rướm máu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng hành động của anh.

Động tác lấy điện thoại vẫn lại là tao nhã như thế, có mị lực như thế chỉ là chỉ là xem trong mắt Hỏa Lang lại để cho anh ta khẩn trương lên.

"Ngươi muốn làm gì?" Anh ta giận dữ hỏi, giấu không được lo lắng đáy mắt.

Bắc Minh Dạ liếc anh ta một cái, ngón tay thon dài tại màn hình điện thoại di động nhẹ nhàng xẹt qua, anh cười nói: "Có qua có lại mới toại lòng nhau là đạo lý làm người lão gia tử từ nhỏ dậy tôi, anh đã muốn đụng đến nữ nhân tôi, tôi tự nhiên cũng sẽ không cho nữ nhân anh nhàn rỗi."

"Mày dám!" Hỏa Lang hoảng sợ, cắn răng gắt gao nhìn chằm chằm mặt anh đẹp mà tối tăm: "Tiểu thư là thịt trong tim lão gia tử, mày dám đụng chạm cô một cọng lông tơ, lão gia tử nhất định làm cho mày sống không bằng chết!"

"Vậy thì muốn xem ông ta thật có bổn sự này hay không." Đã đã đem điện thoại bấm, để điện thoại di động ở bên tai, nhìn xuống ánh mắt Hỏa Lang phẫn nộ, chờ đối phương cung kính hô một tiếng tiên sinh, anh cười nói: "Biểu tiểu thư có phải còn đang tại Đế Uyển hay không? "

" Vâng ạ." Một chỗ khác điện thoại, thanh âm Mạnh Kỳ trầm thấp truyền đến: "Ở trong hậu viện."

Bắc Minh Dạ ngoéo môi một cái, ngón tay dài lại khẽ vạch tại trên màn hình, đem điện thoại mở loa ngoài.

Lông mi thon dài hơi hơi buông xuống, anh nhìn Hỏa Lang, thẳng đến đáy mắt anh ta phẫn nộ cùng giờ khắc này giấu không được kinh hoảng, cười đối với Mạnh Kỳ bên kia điện thoại nói: "Tôi nhớ rõ phía sau núi chúng ta nuôi mấy cái chó săn."

"Bắc Minh, mày rốt cuộc muốn làm cái gì? "Hỏa Lang đã sợ đến ngay cả tâm đều đã dừng không được một trận lại một trận run rẩy, chó săn, anh có phải muốn đối với tiểu thư làm cái gì hay không? Anh dám!

"Anh trái lại nhìn xem tôi có dám hay không." Bắc Minh Dạ dễ dàng liền xem thấu tâm tư của anh ta, khóe môi vẽ ra ý cười tuyệt mỹ, đối với đầu bên kia điện thoại rơi xuống mệnh lệnh tàn nhẫn, nhưng lại cười đến vân đạm phong khinh như vậy, giống như hiện tại anh theo như lời nói, chỉ là cùng Mạnh Kỳ đàm luận thời tiết như vậy: "Để cho mấy cái chó săn kia cùng biểu tiểu thư chơi đùa, nhớ rõ đừng đem người đùa chết."

" Tôi biết rõ, tiên sinh."

Thanh âm Mạnh Kỳ vừa mới truyền đến, Bắc Minh Dạ liền đem điện thoại chặt đứt, buông xuống mi mắt nhìn Hỏa Lang không ngừng dưới chân anh vùng vẫy muốn đứng lên, anh cười nói: "Đây là mục đích tôi lưu trữ tiện mệnh của anh, rất nhanh anh cũng sẽ nếm đến tư vị nữ nhân chính mình bị người động."

Chọc Bắc Minh Dạ anh, hai chữ hối hận này quả thực là quá nhẹ, anh có thể mặc cho bọn họ sở tác sở vi chỉ cần đừng giẫm lên giới tuyến của anh, toàn bộ anh đều đã có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, đơn giản là không tiếp thu vì bọn họ tốn bất luận cái tâm tư tất yếu gì.

Nhưng nếu là dám ý đồ vượt qua điểm mấu chốt của anh, như thế anh làm những chuyện chỉ biết so với bọn họ có thể tưởng tượng đến điên cuồng hơn.

"Bắc Minh Dạ, mày không thể như vậy đối với cô, cô là người lão gia tử hiểu rõ nhất, mày dám như vậy đối với cô, lão gia tử là sẽ không bỏ qua cho mày! Bắc Minh Dạ, mau gọi điện thoại cho bọn họ, làm cho bọn họ ngừng toàn bộ! Bắc Minh Dạ, mau gọi điện thoại..."

Bắc Minh Dạ không để ý đến anh ta, chỉ là chân dẫm nát trên ngực anh ta chưa bao giờ buông nửa điểm khí lực.

Hỏa Lang bị trọng thương, hiện tại bị anh dẫm xuống căn bản bò không nổi.

Nhìn chằm chằm ý cười anh tràn ra ngoài mặt như cũ, ngữ khí của anh ta càng lúc càng lo lắng: "Bắc Minh Dạ, tao cảnh cáo mày, mày dám đụng chạm một cọng lông tơ của cô, tao nhất định sẽ đem mày bầm thây vạn đoạn! Bắc Minh Dạ, mau gọi điện thoại cho bọn họ... Bắc Minh Dạ, mày dám xằng bậy, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua mày! Bắc Minh Dạ... Bắc Minh Dạ..."

Anh ta không ngừng kêu to, nhưng Bắc Minh Dạ chính là không để ý tới anh ta, tùy ý anh ta hắn gọi phá cổ họng, kêu được thanh âm khàn khàn anh vẫn lại là cười đến không chịu để tâm như vậy.

Máu đỏ tươi trên mặt anh chảy xuống, một giọt một giọt rơi trên mặt đất, trên quần áo trên người cũng không ngừng chảy ra tơ máu, thương tổn thành như vậy anh lại hoàn toàn không để ở trong lòng, vẫn cười yếu ớt như cũ, nhìn anh ta vùng vẫy, nhìn anh ta lo lắng, nhìn anh ta dần dần lâm vào điên cuồng.

Hỏa Lang thật sự bắt đầu hối hận, anh ta không nên mặc kệ tiểu thư, thật sự nghe cô, không xuất thủ đối với nữ nhân bên người Bắc Minh Dạ.

Tất cả mọi người là nam nhân, anh ta biết rõ tâm tình Bắc Minh Dạ bảo vệ bé gái kia, nếu có người dám thương tổn tiểu thư của anh ta anh ta cũng sẽ không bỏ qua người kia, hiện tại Bắc Minh Dạ suy nghĩ, có phải đúng như những gì anh ta nghĩ hay không?

Anh thật sự sẽ xuống tay đối với tiểu thư, thật sự muốn bắt mấy cái chó săn kia đi đối phó cô...

Chưa bao giờ Hỏa Lang nghĩ tới Bắc Minh Dạ cư nhiên thật sự sẽ điên cuồng như vậy, ngay cả thịt trong tim lão gia tử đều đã dám xuống tay.

Nhiều năm qua như vậy, anh đối với tiểu thư vẫn theo đuổi, dù cho không muốn đáp lại tình cảm của cô nhưng là chưa từng có lạnh lùng đối với cô, nhưng lúc này đây, anh không chỉ có lạnh lùng, còn tàn nhẫn!

"Bắc Minh Dạ, tôi..."Anh ta dùng lực cắn răng, miệng lớn thở phì phò, một hồi lâu mới cuối cùng nắm chặt quyền, giống như hạ quyết tâm, nhìn anh nghiêm túc nói: "Tôi sai lầm rồi, về sau tôi tuyệt đối sẽ không động bé gái kia, tôi cam đoan với anh! Mau gọi điện thoại cho bọn họ ngăn cản toàn bộ này, Hỏa Lang tôi đời này kiếp này lại không động nửa cọng tóc nữ hài kia!"

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.