Editor: Quỳnh Nguyễn
Lần này tỉnh lại Bắc Minh Dạ cư nhiên phá lệ lại vẫn ngủ ở bên người cô, Danh Khả xoa nhẹ đôi mắt có vài phần chua xót, ngẩng đầu liền thấy cằm anh khêu gợi cùng với râu ria dài trên cằm anh.
Anh vẫn nhắm hai mắt như cũ, tựa hồ ngủ được sâu, nhưng cô biết tại thời điểm cô tỉnh lại đem anh đánh thức, giấc ngủ của anh cực kỳ nông, so với cô vẫn còn nông hơn.
Không biết là ai nói, chỉ có người thiếu thốn cảm giác an toàn ngay cả ngủ đều đã không nỡ ngủ, người cường hãn giống anh như vậy như thế nào cũng sẽ thiếu thốn cảm giác an toàn?
Cô vẫn cho là người cường hãn chỉ biết bảo hộ cho người khác chưa bao giờ cần người ngoài bảo vệ, mà lúc này nhìn râu ria trên cằm anh kia, không biết vì cái gì trong lòng lại không hiểu có mềm mại khắp ngõ ngách.
Đêm qua anh thật sự cực kỳ ôn nhu, mặc dù cường hãn của anh vẫn lại là để cho cô có vài phần không thể thích ứng, nhưng anh dằn lại tính tình không có làm đau cô.
Nếu về sau thật có thể đem điểm này cũng có thể bớt phóng túng mà nói, cuộc sống sau này cô hẳn là không tính quá khó khăn.
Hơi hơi giật giật thân thể, muốn từ trong ngực anh thối lui đứng lên, cánh tay dài của anh bỗng nhiên hướng trên eo cô đặt lên, cứ thế kéo cô trở về.
"Theo giúp tôi ngủ nhiều một hồi." Thanh âm của anh có vài phần khàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179336/chuong-225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.