Editor: Quỳnh Nguyễn
"Bọn họ... Bọn họ nói, cho anh chờ điện thoại bọn họ... Tử Khâm, bị bọn họ đánh..." Nhìn thấy Mộ Tử Xuyên, Danh Khả rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, khẩu khí này mới vừa lỏng đi xuống người liền một chút khí lực cũng không có rồi.
Trước mặt bỗng tối sầm, cả người nhất thời mềm ngã xuống...
Trước mắt trắng xoá, cái gì đều đã nhìn không thấy, trong đầu chỉ có một màn Mộ Tử Khâm đi theo bốn nam nhân kia quay đầu nhìn cô rời khỏi khi đó.
Khóe môi anh vẫn thấm tơ máu như cũ, ánh mắt có vài phần lạnh, lại có vài phần nhu hòa, hai mảnh môi mỏng máu hơi hơi động, vô thanh nói với cô: Đừng sợ, anh không có việc gì, chiếu cố bản thân tốt.
Sau đó, anh bị mang đi, cùng bọn họ cùng nhau lái xe rời khỏi, rất nhanh liền biến mất ở trong tầm mắt của cô.
Tử Khâm, Tử Khâm...Anh không thể có chuyện xảy ra, không thể...
Cả ngày cô sốt cao không ngừng, trong mơ màng phản phản phục phục nói đều đã là nói như vậy, Tử Khâm không thể có việc, không thể...
Lời vô nghĩa đứt quãng này để cho lòng người nghe được cũng bị nắm chặt.
Nhu Di xoay mặt, lặng lẽ lau nước mắt, lại nhìn Danh Khả khi đó cô vẫn nhắm chặt hai mắt như cũ còn đang không ngừng nói mớ.
"Khi nào thì tỉnh" Thanh âm Mộ Ứng Thiên trầm thấp vang lên.
Không quá bao lâu liền nghe được một giọng nam thấp xa lạ đáp lại: "Bị ác mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179205/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.