Chương trước
Chương sau
Editor: Quỳnh Nguyễn

"Bốn giờ." Tiếu Tương ở trong cơn hưng phấn lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì hưng phấn mà trướng đỏ bừng của Danh Khả, vội la lên: "Mau, trở về đi thu thập chính mình một phen, nhanh đi bồi tiểu công chúa, cô đúng là quý nhân của cậu a."

Danh Khả nghe xong, tất cả mọi người không cần nói rõ, nếu không phải Nam Cung Tuyết Nhi đang âm thầm hỗ trợ, Nam Cung Liệt không có khả năng chủ động gọi cú điện thoại kia.

Để cho cô đi bồi Tuyết Nhi, không phải cũng đã thuyết minh toàn bộ sao?

Danh Khả căn bản không cần nghĩ, vội vàng trở lại trong ký túc xá, đem sách vở để xuống, cầm kịch bản muốn đi.

"Nhất định phải cùng anh hẹn thời gian." Đưa cô ra cửa chính trường học, Tiếu Tương không quên một đường dặn dò: "Đúng rồi, không bằng trước tiên hỏi một chút tình huống Bắc Minh bộ trưởng bên kia, xem khi nào thì anh có thời gian, sau đó cậu lại cùng Nam Cung Liệt hẹn thời gian, nghìn vạn lần đừng đập bể về mặt thời gian."

Bắc Minh Tuân Nam Cung Liệt, hai bên đều là nhân vật cấp quan trọng, cũng sẽ không có ai nguyện ý ủy khuất chính mình, có thể ủy khuất cũng chỉ có bọn họ những thứ con tôm nhỏ này, bất quá Bắc Minh Tuân bên kia tựa hồ dễ bàn chút, trước thương lượng với anh cũng là nên là.

Bởi vậy tại Danh Khả ngồi lên taxi, liền trực tiếp bấm điện thoại Bắc Minh Tuân.

Quả nhiên Bắc Minh Tuân vẫn lại là hảo hảo nói chuyện, nói thời gian theo cô định, chỉ cần đến lúc đó trước tiên thông tri anh để cho anh điều phối thời gian công tác liền hảo.

Ký một phần hợp đồng, không dùng được quá nhiều thời giờ mọi người, việc này cũng không khó.

Dọc theo đường đi tâm tình có vài phần nhảy nhót cũng có vài phần không yên, nhưng nghĩ đến Nha Nha, Danh Khả lại an lòng.

Mấy ngày không thấy, cô quả thật cũng có chút nghĩ muốn tiểu nha đầu này, không biết cô thi được như thế nào? Có rớt lớp hay không? Lần này sau khi trở về tâm tình có tốt hay không?

Liền nghĩ một đường như vậy, nửa giờ sau đến chỗ nhà Nam Cung.

Nam Cung Tuyết Nhi còn không có trở về, người hầu mời cô đến trong đại sảnh chờ, nghe nói phi cơ Tuyết Nhi vừa đến, hiện tại đang ở trên đường trở về, Danh Khả có phần chán đến chết, liền đi dạo ở trong sân.

Một đường đi dạo, không nghĩ qua là liền đi dạo đến chỗ hậu viện.

Nơi này, tối hôm đó Mộ Tử Khâm mang cô tới.

Nhớ tới anh nói với tự mình, quá khứ anh không chịu nổi cùng mất mác, lại nghĩ cuộc sống vài ngày anh cùng chính mình khi đó, đáy mắt trong sáng cùng sung sướng bỗng nhiên thật có chút nhớ như thế.

Không biết hiện tại anh đang làm cái gì, cũng không biết đêm nay anh có thể tìm cô hay không, nếu anh tìm đến chính mình, cô nên nói với anh như thế nào?

Cự tuyệt cầu hôn của anh, cự tuyệt ở chung hay là ngay cả kết giao cũng cự tuyệt?

Không biết trong lòng suy nghĩ cái gì, mơ mơ màng màng đi phía trước viện, lúc lơ đãng lại đi tới địa phương tối hôm đó Bắc Minh Dạ ôm cô nhảy xuống.

Ngẩng đầu vừa thấy, mặc dù chỉ là lầu hai nhảy xuống nhưng lầu hai thật sự rất cao, so với nhà cửa đều phải cao, từ địa phương cao như vậy nhảy xuống, anh cư nhiên lông tóc không thương tổn, thậm chí khóe môi vẫn treo cười nhợt nhạt một bên, hoàn toàn không thèm để ý như vậy.

Trái lại cô bị ôm vào trong ngực bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa kêu lên.

Cô biết nam nhân kia lợi hại, nhưng anh vì cái gì vẫn muốn với cô như vậy? Nếu không phải có nhiều hành hạ cùng bắt buộc như vậy, nếu, từ vừa mới bắt đầu bọn họ liền không nhận thức ở dưới tình huống như thế cô nghĩ muốn, đổi lại chính mình chỉ là cái người bình thường gặp mặt vài lần cùng anh, có lẽ cô thật sự đã bị anh hấp dẫn, liền giống như tất cả thấy không rõ bản chất của anh, chỉ nhìn đến vòng sáng mặt ngoài anh.

Nam nhân giống Bắc Minh Dạ như vậy, thật sự có tư cách hấp dẫn một số lớn nữ nhân, nhưng mà các cô đều đã thấy không rõ anh người này, không biết những cái thủ đoạn đáng sợ này sau lưng anh.

Nam nhân kia... Thật sự cực kỳ đáng sợ...

Trong lòng lại bị hung hăng nắm chặt, mỗi khi nghĩ đến anh, luôn luôn cảm giác bất an, một lòng luôn luôn bị níu chặt.

Là sợ hãi hay là cái gì, cô đã hoàn toàn nói không rõ ràng, chỉ biết là, suy nghĩ đến anh tâm sẽ đau.

"Chị Khả Khả, như thế nào chị đến chỗ này rồi hả?" Thanh âm thanh thúy đem suy nghĩ cô tan rả kéo lại.

Trong lòng Danh Khả ngẩn ra, ngẩng đầu liền thấy Nha Nha toàn thân váy hồng nhạt vẻ mặt ý cười đang đi về phía cô: "Em nghe người hầu nói chị đã đến rồi, còn có chút không thể tin được, không nghĩ tới chị cư nhiên thật sự ở trong này."

Nhìn tiểu nữ oa đi đến trước mặt chính mình, Danh Khả vẫn là có phần sững sờ, sau một lát mới hoàn hồn: "Em... Không biết chị tới?"

Nam Cung Tuyết Nhi chớp chớp một đôi con mắt đen tuyền tròn căng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô: "Em còn chưa kịp điện thoại cho chị, vốn tính toán cho chị nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tìm chị."

Danh Khả minh bạch, để cho cô tới nơi này thật là ý tứ Nam Cung Liệt, không có quan hệ gì với Nha Nha, nhưng nếu không phải Nha Nha nói với anh anh vì cái gì chủ động tìm cô?

"Chị không biết em nhớ chị." Nam Cung Tuyết Nhi dắt tay cô, cùng cô cùng nhau đi tới tiền viện: "Nếu không phải chị cũng cần phải thi, em cũng không nghĩ muốn trở về đi thi, trong nhà lạnh như băng một chút cũng không tốt đùa, thật muốn nhanh trở về Đông Lăng tìm chi."

"Em... Thời điểm ở trong nhà Tây Lăng, anh trai em cũng đi trở về?" Danh Khả buông mắt xuống nhìn cô, hỏi.

"Đúng." Nha Nha ngẩng đầu nhìn cô một cái, lại buông xuống đầu chuyên tâm đi đường: "Anh vì nhìn chằm chằm em ôn tập, mấy ngày nay trên cơ bản đều đã nửa bước không muốn rời khỏi, biến thành em ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có."

"Em đừng chạy trốn." Nghe được cô nói hai chữ này, Danh Khả nhất thời nhức đầu, nhịn không được tận tình khuyên bảo: "Có biết bên ngoài có rất nhiều người xấu hay không? Nếu như là có người để mắt em đem em trói lại đi rất nguy hiểm biết không?"

"Anh em sẽ cứu em nha, không có nguy hiểm." Nam Cung Tuyết Nhi tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý như vậy, vẫn nắm cô hướng đại sảnh đi đến như cũ: "Còn có Đại Dạ ca ca, anh tại Đông Lăng lợi hại như vậy, ai dám đụng chạm em một cọng tóc? Những người đó dám đụng chạm em, Đại Dạ ca ca sẽ đem nhóm người họ xé nát, không cần lo lắng."

Trong lòng Danh Khả nghẹn không thể tránh né, bởi vì cô bé nhắc tới nam nhân kia, bất quá, sau khi nghẹn lại nhịn không được tò mò: "Nghe qua, em cùng cái kia.... Đại Dạ ca ca tình cảm rất không tệ."

" Một chút cũng không tốt, anh hung dữ nhất, cho tới bây giờ chỉ có anh hung em hung được vô cùng tàn nhẫn." Nam Cung Tuyết Nhi nhíu nhíu đầu mày, phe phẩy đầu xinh xắn: "Ngay cả ông nội cùng ba ba đều đã không nỡ mắng em, Đại Dạ ca ca lại bỏ được, thậm chí có đôi khi trách móc ngoan độc, mắng em muốn khóc."

Danh Khả cắn môi dưới, có phần tưởng tượng không được Bắc Minh Dạ cũng sẽ mắng chửi người, nam nhân kia, nếu ai trêu chọc anh mất hứng, có phải anh hẳn là trực tiếp đem người chém hay không? Mắng chửi người, anh không chê lãng phí khí lực?

Bắc Minh Dạ mắng chửi người, sẽ là tình hình thế nào?

Thật sự tưởng tượng không tới, hoặc là nói, cô còn có chút thật không dám tin tưởng Bắc Minh Dạ thật sự nguyện ý tốn nước miếng mắng chửi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.