Editor: Quỳnh Nguyễn
"Để tôi xuống." Danh Khả đè nặng cổ họng, cố ý lạnh thanh âm.
" Cửa sau có mấy cái bảo vệ, cô xác định?" Cánh tay dài Bắc Minh Dạ hơi hơi thả lỏng, tựa hồ thực không tính toán tiếp tục khi dễ cô, cô muốn xuống, anh cũng có thể thành toàn.
Trái lại Danh Khả nghe đến lời nói của anh lập tức níu chặt vạt áo của anh, vùi mặt vào đến trong bộ ngực của anh.
Nhắm mắt làm ngơ, bịt tay trộm chuông không phải người quá ngu xuẩn, chỉ là thật sự bất lực, lấy thân thể anh ngăn trở mặt mình, có lẽ... Có lẽ người khác liền nhận không ra rồi.
Ít nhất, sẽ không biết hiện tại cái người quần áo không chỉnh tề bị Bắc Minh Dạ ôm vào trong ngực này là cô.
Tiếng cười nam nhân thấp thấp trầm trầm nhưng rõ ràng sung sướng từ trên đỉnh đầu truyền đến, cô nhắm mắt lại, làm như nghe không được.
Thời điểm đến cửa sau, anh ngừng lại để cho cô đem quần áo chính mình kéo hảo mới tiếp tục đi ra ngoài.
Danh Khả thực có vài phần khẩn trương cùng khó xử, về phương diện khác trong lòng cũng đưa anh mắng vài lần.
Người đem quần áo cô xé nát là anh, hiện tại nhắc nhở cô kéo quần áo, căn bản chính là mèo khóc chuột giả từ bi, cho dù anh ôm chính mình thuận lợi từ cửa sau đi ra ngoài, chui vào trong xe cô vẫn lại là chán ghét anh như thế, vẫn lại là hận không thể xé nát anh.
Dật Thang nổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179159/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.