Editor: Quỳnh Nguyễn
Danh Khả vẫn không nghĩ minh bạch, Bắc Minh Dạ vì cái gì bỗng nhiên liền như vậy, mãi đến kết thúc chuyện anh buông cô ra, vẫn không ra như cũ.
Thời điểm người đàn ông hoàn toàn rời khỏi cô cô lại có một loại cảm giác cơ hồ muốn đứng không nổi, hai cái đùi hơi hơi run run, thiếu chút nữa mềm ngã xuống.
Trận chiến đấu kịch liệt này không biết giằng co bao lâu, may mà trên đường không có bất luận kẻ nào tiến vào xem qua một cái.
Cô vẫn sợ, sợ hãi cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, sợ bộ dáng của cô bị người nhìn đi.
Mãi đến anh rời khỏi cô mới giơ cánh tay không có một chút khí lực lên, luống cuống tay chân lôi kéo quần áo chính mình.
Áo bị xé rách, váy cũng bị xé thành hai nửa, cái người đàn ông này... Không bằng cầm thú!
Quần áo bị xé thành như vậy, dù cho cô đem tất cả vải dệt trở lại trên thân mình bộ dáng này cũng hoàn toàn không có biện pháp ra ngoài.
Nam nhân tại trước mặt cô cẩn thận tỉ mỉ mặc quần áo, sửa sang quần áo trên thân mình, chờ quần áo bị mặc vào lại để ý một áo sơmi bị đè nhăn, làm xong toàn bộ này anh lại là cái đại thiếu gia tập đoàn Đế Quốc suất khí mê người là nữ nhân đều đã kháng cự không được kia, người đàn ông độc thân có giá trị con người nhất Đông Lăng.
Danh Khả níu chặt áo bị xé rách, đôi mắt ôm nỗi hận gắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-danh-mon-cuc-cung-tram-ty-cua-de-thieu/3179102/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.