Chương 470:
“Phong Khang!” Hoảng hốt thì thầm, Du Ánh Tuyết chợt tỉnh giấc.
Trên trán toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Cô giữ chặt chăn bông, lòng bàn tay cũng lạnh.
Phùng Linh Nhi cũng bị đánh thức, quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô: “Ánh Tuyết, cậu không sao chứ?”
“Đánh thức cậu rồi sao?” Du Ánh Tuyết thở gấp mấy lần mới nhẹ nhàng thở ra.
“Cậu gặp mơ à?”
“Không sao” Du Ánh Tuyết lắc đầu nói nhỏ: “ Cậu ngủ tiếp đi” Sợ làm phiền cô ấy, cô lại chui vào chăn bông.
Phùng Linh Nhi thật sự ngủ mê man, cũng không biết cô gặp phải ác mộng, cô ấy chỉ nghe thấy cô gọi tên chú ba, liền lẩm bẩm: “Đáng ghét, ban đêm bày trò yêu đương, cố ý kích thích tớ…” Du Ánh Tuyết cười khổ, không trả lời, chỉ quay ngang, phóng tâm mắt ra ngoài cửa sổ tối om.
Nhớ lại giấc mơ vừa rồi, cô lại không buồn ngủ nữa.
Bản thân mình bị sao vậy?
Rõ ràng ngày mai là một ngày trọng đại, ngày họ tổ chức hôn lễ, sao có thể đột nhiên có một giấc mơ như vậy?
Và…
Giấc mơ này không phải là lân đầu tiên.
Hoảng sợ.
Mượn ánh sáng ngoài cửa sổ, cô lấy điện thoại ra xem, đã hai giờ sáng.
Lúc này, có lẽ anh đã ngủ rồi?
Du Ánh Tuyết ôm chặt chăn bông, như muốn ôm anh, nhưng đêm nay, cô không ngủ nữa.
Ngày hôm sau.
Sau năm giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên.
Trịnh Thanh Vy đến đúng giờ.
Ngay sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1209338/chuong-470.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.