Người trợ lý và Kiều Quốc Thiên cũng đuổi theo sau.
Người trợ lý vừa đi vừa nói: “Bên ngoài đột nhiên có một đám nhà báo chạy đến, nói là muốn phỏng vấn bọn ho.” “Phỏng vấn bọn họ? Bọn họ có cái gì đáng để phỏng vấn cơ chứ?” Kiều Quốc Thiên cảm thấy kỳ lạ.
Người trợ lý chột dạ, mặt hơi biến sắc. Dù sao thì vừa nãy, lúc anh ta còn bên ngoài cũng đã nghe phong phanh được vài tin giật gân, nóng hổi.
“Cái này… Tôi cũng không rõ lắm! Cậu tự qua đó xem thử là biết!”
Kiều Quốc Thiên không hỏi gì thêm. Phía trước, Du Ánh Tuyết đã áp chế được cơn chóng mặt, khó chịu vừa nãy, cô chạy một mạch ra ngoài. Anh ta thấy vậy cũng tăng tốc theo sau.
Lúc hai người đến nơi thì chỗ đấy cũng đã trở nên vô cùng hỗn loạn.
Mấy chục người chen tới chen lui.
Trên tay đỡ lấy đủ các thể loại máy quay phim, chụp hình.
Trong đám đông, Du Ánh Tuyết có thể nhìn thấy được bóng dáng của mẹ mình.
Lúc này, Lâm Vân Thanh ngồi ở trên xe lăn, khuôn mặt trắng bệch, dường như đang cảm thấy vô cùng khó xử. Bà ta bất lực dùng hai tay ngắn ống kính trước mặt mình lại. Thế nhưng, vốn dĩ sức khỏe của bà ta đã không tốt thì làm gì có khả năng chống lại đám người khoẻ mạnh ở trước mặt cơ chứ?
Lúc này, Kiều Thanh Lương đang đẩy bà ta ra khỏi sân golf.
Rõ ràng là, ông ta đang lo sợ những món thiết bị kia sẽ làm Lâm Vân Thanh bị thương. Theo đó, ông ta đẩy xe lăn bằng một tay, cánh tay còn lại thì che chắn ống kính cho mẹ của Du Ánh Tuyết. Vẻ mặt của Kiều Thanh Lương vô cùng khó coi.
Du Ánh Tuyết muốn xông lên phía trước, nhưng trong tích tắc, câu hỏi của cánh nhà báo hệt như sét đánh ngang tai, làm cho cô điếng cả người.
“Ông Kiều Thanh Lương, theo nguồn tin tức mà tôi được biết thì bà đây là người tình của ngài. Xin hỏi đây có phải là sự thật không ạ?”
“Hơn nữa bà ta còn lét lát sinh con cho ngài nữa, liệu Kiều phu nhân có biết chuyện đó hay không?”
“Chồng của vị phu nhân này chính là người trước đây đã bị ngã lầu ở nhà họ Kiều. Tôi xin hỏi lúc đấy sự việc xảy ra là vì bất hòa tình cảm hay thật sự là do tai nạn ngoài ý muốn? Phu nhân, hãy cho chúng tôi biết có phải chồng bà là vì tình mà tự sát không?” Từng câu hỏi liên tục dồn đến, từng câu từng câu đều bén nhọn như dao sắc đâm vào trái tim Lâm Vân Thanh, khiến cho bà ta mãi không thể nào bình tĩnh được.
Bối rối, lúng túng, khổ sở, bao nhiêu cảm xúc dồn dập kéo đến. Lúc này Lâm Vân Thanh chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống để thoát ra ngoài.
Bà ta ra sức chống cự lại, theo bản năng nghiêng đầu, kinh ngạc nhìn Du Ánh Tuyết. Bà ta không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra, sửng sốt bối rối liên tục nhìn xung quanh. Lâm Vân Thanh càng ngày càng cảm thấy xấu hổ.
“Các người hỏi đủ rồi đấy, đừng có nói hươu nói vượn nữa!”
Du Ánh Tuyết hoàn hồn, cô không biết bản thân lấy ở đâu ra sức lực mạnh mẽ như thế mà đẩy được đám người này để vọt ra ngoài. Cùng lúc đó, Kiều Thanh Lương vẫn đang lạnh lùng ngăn cản đám phóng viên lại. Du Ánh Tuyết đứng ở xa nên hoàn toàn không thể nghe được ông ta đang nói gì với bọn họ, cô chỉ có thể vùi đầu cố gắng giúp mẹ mình thoát ra ngoài, trong đầu vô cùng trống rỗng.
Kiều Quốc Thiên cũng mạnh mẽ chặn cửa đám phóng viên đáng ghét kia, không để bọn họ tiếp tục dò hỏi chất vấn.
“Thưa ông Kiều, có phải cậu Kiều Quốc Thiên chính là con riêng của ngài cùng với vị phu nhân này đúng không?”
“Anh nói xằng nói bậy cái gì vậy?” Không thể tiếp tục nhẫn nhịn được nữa, Kiều Quốc Thiên bị chọc tức đến mức nổi đầy gân xanh, xông lên định giơ nắm đấm về phía tay phóng viên vừa đặt câu hỏi.
Người đàn ông này ngay lập tức bị dọa tới hốt hoảng, phải vội lùi xuống phía sau. Anh ta run rẩy chỉ tay hỏi Kiều Quốc Thiên: “Anh tức giận chuyện gì? Ngày hôm nay chúng tôi cũng vì nhận được tin tức thì mới đến đây phỏng vấn chứ!”
“Hoàn toàn là mấy lời gièm pha bịa đặt mà các người nghĩ ra! Anh là người của tòa soạn nào, mau xưng tên ra cho tôi ngay!”
“Cậu Kiều Quốc Thiên vội vàng như vậy chẳng lẽ là do tin tức kia là thật sao? Nói đi nói lại thì ngài cũng đâu phải con ruột của bà Kiều đầu. Theo chúng tôi được biết suốt bao nhiêu năm qua ông Kiều cũng chỉ có đúng một tình nhân là vị phu nhân này thôi. Nếu không phải bà ta sinh ra cậu thì còn là ai được nữa đây!”
Lông mày Kiều Quốc Thiên giật giật liên tục.
Ở phía bên kia Du Ánh Tuyết cũng giật mình ngoái đầu.
Cả hai bọn họ đều hướng mắt về phía Lâm Vân Thanh và Kiều Thanh Lương như thể muốn tìm được đáp án cho câu hỏi này. Du Ánh Tuyết vốn dĩ hiểu rất rõ con người mẹ mình, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy được vẻ chột dạ trên mặt Lâm Vân Thanh.
Du Ánh Tuyết có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt, không thể nói nên lời. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn nghĩ rằng cha mẹ ở bên nhau như vậy rất hạnh phúc, thế nhưng đối diện với tình huống hiện tại…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]