Chương 107: Hoàn toàn buông tay rồi.
Nhưng, nếu cô đến không giúp anh ta, không đi cùng anh ta, trong lòng cô sẽ không cảm thấy dễ chịu.
Thậm chí, sẽ càng khó chịu… “Tại sao?” Cô lúng ta lúng túng hỏi. “Đừng hỏi anh tại sao, bởi vì chính anh cũng không biết lý do.”
“Nhưng mà… em mua cháo rồi” Dưới ánh mắt khinh thường của người phục vụ và những thực khách khác, Du Ánh Tuyết ngơ ngác trả 16,000 nghìn đồng, cầm lấy bát cháo trong tay, nói với anh ta: “Em đưa anh tới đây, bây giờ đã được mua rồi”
Ngoại trừ việc mua cháo cho anh ta… Cô dường như không có gì khác để giúp cả. “Đừng tới đây!”
Kiều Minh Đức kích động từ chối CÔ.
“Du Ánh Tuyết, nếu em không muốn anh đổi ý, đừng xuất hiện trước mặt anh nữa!” Kiều Minh Đức ngăn cô lại, giọng nói bất giác cao lên: “Đừng để anh gặp lại em. Nếu không… anh sẽ hối hận vì quyết định vừa rồi! Chỉ cần nhìn em một cái, anh lại muốn dẫn em đi Mỹ với anh, cũng sẽ luyến tiếc khi giao em cho chú ba! Cho nên… nếu em không muốn đi Mỹ thì cứ đứng ở nơi đó, đừng qua đây nữa”
Người yêu thật lòng thì chỉ cần liếc mắt một cái sẽ càng nhớ, liếc mắt một cái lại càng không thể xa rời.
Cho nên, nếu thực sự muốn chia xa thì tốt hơn hết cứ tránh xa nhau không gặp nhau nữa.
Du Ánh Tuyết không nói gì nữa, chỉ đứng ngơ ngác bên kia, ngơ ngác cầm điện thoại, nghe tiếng thở bên kia điện thoại…
Cả hai người đều im lặng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208975/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.