“Phong Khang, tối con có bận không?” “Đang định trở về” “Còn chưa ăn tối đúng không? Như vậy đi, con về nhà một chuyến, cha mẹ có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với con.” Bà cụ đã nói vậy, đương nhiên anh không có lý do gì để cự tuyệt.
Anh trầm ngâm rồi nói: ‘Được rồi, nửa giờ nữa con sẽ tới.” Kiều Phong Khang đồng ý rồi cúp điện thoại.
Anh gọi cho Du Ánh Tuyết, cô mới †ảm xong, đang ngồi ngẩn người trên ghế sô pha.
Tâm mắt vân luôn nhìn chằm chăm chiếc nhân kim cương kia.
Nhiều lần cô muốn rút ra, không để anh nhìn thấy, thế nhưng… rút xuống rồi làm thế nào nữa? Lừa dối nữa sao? Cô ôm đâu gối bằng hai tay và vùi đầu vào giữa hai đầu gối.
Dì Lý đi qua, thấy chiếc nhân kim cương nên khế nói: “Cô Ánh Tuyết, đây là nhân đính hôn sao?” Du Ánh Tuyết ngẩng đầu nở nụ cười chua xót, nhìn chiếc nhân rồi mở miệng nói: “Không phải nhân đính hôn, mà là nhân cưới” “Nhiều người ghen tị điều này lãm đấy. Nếu đã có được hạnh phúc thì phải biết quý trọng, ngàn lần đừng có suy nghĩ khác, hiểu không?” Dì Lý cất giọng khuyên bảo.
Tình cảm của cậu chủ dành cho Du Ánh Tuyết, bà ấy là người hiểu rõ nhất. Đương nhiên trong lòng bà cũng chúc phúc cho bọn họ.
Du Ánh Tuyết nghe vậy, chỉ cười khế một tiếng: “Cũng có khi không phải là hạnh phúc đúng không?” Nếu chú ba cho mình một ngọn lửa cuồng nộ, thì Minh Đức đã cho cô một dòng nước ấm.
Dòng nước ấm không sôi sục nhưng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208953/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.