“Ông nội bà nội, hai người ngồi xuống đi” Du Ánh Tuyết tiến lên một bước đỡ lấy hai người già ngồi xuống ghế dài, ánh mät rũ xuống mang theo chút bi thương.
Bà cụ vân luôn năm lấy tay cô, bàn tay hai người đều lạnh như băng, hiển nhiên tất cả mọi người đều lo lăng giống nhau.
“Nhóc con, tối hôm qua cháu ở đâu? Chẳng lẽ không phải ở cùng với Minh Đức sao?” Đột nhiên bà cụ cất tiếng hỏi Du Ánh Tuyết bị hỏi đến mức run cầm cập, cô không biết nên trả lời thế nào bèn giương mắt nhìn bà cụ. Thế nhưng… vừa mới chớp mắt một cái, cỏ đã phải lập tức dời tầm mắt, mồ hôi trong bàn tay túa ra ào ạt.
“Tối hôm qua Ánh Tuyết không ở cùng với Minh Đức” Du Ánh Tuyết còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy một âm thanh quen thuộc vang lên trả lời thay cô.
Liếc mắt nhìn sang, Kiều Phong Khang đang chậm rãi bước đến trên hành lang. Săc mặt anh vô cùng ngưng trọng, ánh mặt dừng lại trên người Du Ánh Tuyết mang theo vẻ trấn an giống như muốn nói với cô răng có anh ở đây, cô không cần hoảng hốt.
Du Ánh Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt kia, cô chỉ cảm thấy trong ánh mắt anh có một loại ma lực thần kỳ có thể khiến người khác an tâm hơn rất nhiều.
Anh đi đến bên cạnh Du Ánh Tuyết, đứng sánh vai trấn an cô: “Tối hôm qua Ánh Tuyết trở về chỗ của con nên cũng không biết chuyện của Minh Đức” Nghe anh trả lời như thế, Du Ánh Tuyết khẽ chấn động liếc mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208943/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.