Kiều Nam Thành kéo bà ấy lại: “Được rồi, ngồi một lát đi. Con trai của em không phải là con nít nữa, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?” “Em sợ nó lái xe quá nhanh. Anh cũng biết mà, tuổi trẻ bồng bột, không biết chú ý an toàn đâu.” Kiều Nam Thành rót cho bà ấy một tách trà: Gần đây-sức khỏe của em không được tốt, em đi nghỉ sớm đi. Khi nào con về thì anh sẽ gọi.”
Du Ánh Tuyết cũng nói: “Dì Vân, chú hai, mọi người cứ đi ngủ đi, có con chờ Minh Đức là được rồi” Trần Ngọc Vân lắc đầu: “Không được, chờ nó về dì mới ngủ được.
Đúng rồi, Ánh Tuyết, con có biết rốt cuộc Minh Đức đã xảy ra chuyện gì không?” ..” Du Ánh Tuyết suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Buổi trưa lúc con rời đi, anh ấy vẫn rất bình thường, không có chuyện gì cả” “Vậy… hai đứa có cãi nhau không?” Du Ánh Tuyết lại lắc đầu.
Trên thực tế, cô và Minh Đức vẫn rất ổn. Chuyện cãi nhau vẫn thường xảy ra nhưng cũng không đến mức quá ầm ĩ.
“Chẳng lẽ… vì sáng nay con đã từ chối chuyện đính hôn sao?” Trần Ngọc Vân lẩm bẩm nói, sau đó lại sợ Du Ánh Tuyết áy náy nên lập tức nói lại: “Dì Vân không trách con đâu, chỉ là suy đoán ngẫu nhiên thôi.” Du Ánh Tuyết không nói gì thêm.
Lời nói của dì Vân có thể là vô tình nhưng lại khiến cô để bụng.
Sự bất thường của Minh Đức ngày hôm nay, sẽ không phải là có liên quan đến mình chứ? Đêm càng ngày càng khuya.
Lúc đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208935/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.