Cô ta đặt bàn tay đang siết chặt của mình xuống bàn, phải một lúc sau mới nới lỏng ra từ từ. Hồi lâu, cô ta mới nhếch môi, gượng cười, gấp khăn ăn lại đặt lên bàn một cách trang nhã nhất có thể.
Sau đó đứng dậy chào tạm biệt với hai vị phụ huynh: “Xin lỗi hai bác, cháu nhớ đài truyền hình còn có chuyện, không cùng mọi người ăn bữa sáng được rồi” “Hoàng Quyên…” Bà cụ đứng dậy và muốn giữ cô ta lại, nhưng Tô Hoàng Quyên đã quay lưng bỏ đi. Lúc đầu, cô ta có thể đi chậm và duyên dáng, nhưng cuối cùng cô ta đã chạy ra ngoài một cách ngượng ngùng trên đôi giày cao gót.
Ông cụ nghiêm mặt nhăn mày, tức giận nhìn về phía người khởi xướng: “Nói cái gì vậy? Khi dễ người khác như thế rồi tôi về ăn nói sao với người ta đây?” “Đúng vậy, Phong Khang, chuyện này em quá đáng quá. Hoàng Quyên toàn tâm toàn ý với em, đến nhà họ Kiều chúng ta-còn tặng quà cho mọi người để lấy lòng, điều này không phải là vì em sao? Em không cảm ơn thì thôi còn làm người ta mất mặt trước mặt mọi người nữa?
Cô ấy còn trẻ, có năng lực lại xinh đẹp, nếu không thật sự thích em thì sao lại hết lần này đến lần khác chịu ủy khuất như vậy chứ? Kiều Vũ Nhung lên giọng quở trách, tất cả mọi lời nói đều là nói đỡ cho Tô Hoàng Quyên.
Du Ánh Tuyết nghĩ, nếu không phải cảnh Tô Hoàng Quyên và chú tư tối hôm qua, cô đã tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy, cô sẽ cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208932/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.