“Cháu phải đi thi, cháu xuống xe đây” Du Ánh
Tuyết không tranh luận với Kiều Phong Khang
nữa, cô buồn bực bước xuống xe. Đầu óc cô ngột
ngạt đi vào trường, hồn nhiên không chú ý tới mấy
chữ “hết lần này tới lân khác” của anh.
Ánh mắt Kiều Phong Khang luôn dõi theo
bóng lưng mảnh khảnh kia.
Cho đến khi cô hoàn toàn biến mất trong đám
đông mới chịu rời mắt, lái xe chạy đi.
Tâm trạng của anh rất tốt.
Một bên khác.
Mặc dù hai câu cuối cùng không đạt thành
nhận thức chung với chú ba, nhưng hiện tại xem
như hai người giảng hòa, hơn nữa, cô cũng không
còn không nhà để về nữa, điều này khiến tâm
cô tốt lên rất nhiều.
Chỉ là, cuối cùng vẫn nhớ đến cảnh tượng như
mơ mà không phải mơ tối qua một cách khó hiểu.
Nếu như đó là thật, đáng lẽ biểu hiện của chú
ba hôm nay không thể bình thường như vậy mới
phải.
Nhưng nếu là giả…
Cô vậy mà lại làm mộng xuân. Mười tám tuổi
mơ thấy mộng xuân thì cũng hiểu được, nhưng
đối tượng trong giấc mơ lại là chú ba của chồng
chưa cưới của mình… Chuyện này, không khỏi
quá hoang đường.
Du Ánh Tuyết đang nghĩ ngợi lung tung, đột
nhiên điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy điện thoại ra, cúi đầu xem, là một tin
nhản đến từ Kiều Minh Đức.
“Ánh Tuyết, em phải thi tốt đó, nhất định
không được để chồng tương lai của em là anh
mất mặt. Đúng rồi, nửa tháng sau chuẩn bị “tiếp
giá”, cậu đây được nghỉ, trở về thăm em”
Du Ánh Tuyết đọc tin nhắn, sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-vi-tong-tai-ba-dao/1208899/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.