Rầm....
Cánh cửa nhà hoang đột nhiên vỡ tan và sau đó là người con gái có thân hình nhỏ nhắn bị văng ra ngoài, tất cả đều nhìn về phía đó. Hoàng Kiên lao ra ngoài cầm con dao tính đâm thẳng vào cô, cô gắng gượng lăn sang một bên tránh mũi dao rồi lập tức ngất đi.
Hoàng Kiên tính lao vào đâm cô thì bị Lâm Gia Uy chạy tới đạp hắn văng sang một bên rồi nhanh chóng chạy thoát.
- Băng Băng, Băng Băng... tỉnh lại ngay cho anh, tỉnh lại...
Cô mơ màng tỉnh dậy, vừa nãy cô bị Hoàng Kiên đạp vào ngực văng ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu rồi ngất đi.
Hắn hốt hoảng bế cô vào xe, một thuộc hạ nhanh chóng ngồi vào xe lái đến bệnh viện.
Trên xe, hắn đặt cô ngồi trong lòng để cô dựa vào ngực mình, người cô nóng ran.
- Ba mẹ, ba mẹ...
Cô sốt cao mơ màng gọi ba mẹ, hắn vừa đau lòng vừa tức giận, đau lòng vì cô vừa sốt cao vừa bị thương tức giận vì cô dám một mình đi đến đây dù biết mình đang bị bệnh, hơi ghen tị với ba mẹ cô khi cô đang mơ màng mà gọi ba mẹ không phải hắn.
- Lâm Gia Uy...
Cô thì thào yếu ướt nhưng cũng đủ để hắn nghe thấy, một dòng điện chạy qua người hắn đưa hắn nên chín tầng mây. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.
- Bảo bối, anh đây.
- Anh mau tới đây đi, không xong rồi
- Tới rồi, anh tới rồi, xin lỗi em.
Hắn tựa đầu lên đầu cô, cánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-cua-hai-bang-chu-hac-bang/1324898/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.