6h tối Dương Hàn Lâm nheo mắt tỉnh dậy, trời đã mờ tối anh xuống giường đi xuống lầu. Đi đến cầu thang một hương thơm của đồ ăn xộc thẳng vào mũi anh kích thích khứu giác. Anh tò mò bước xuống dưới nhà thì thấy Kiều Mai đang đứng sắp xếp bát đũa ra bàn. Anh ngạc nhiên xen chút khó hiểu, Kiều Mai thấy anh xuống thì nở một nụ cười tươi nhìn anh nói: \- Anh tỉnh rồi ah, anh mau xuống đây dùng cơm đi em dọn sắp xong rồi. \- Sao em lại ở đây ? \- Lúc chiều em qua đây tính rủ anh đi ăn nhưng đến nơi không thấy anh mà xe lại trong gara nên em vào phòng ngủ tìm anh thử thấy anh đang ngủ nên em không dám làm phiền. Sẵn em đi siêu thị em làm chút đồ ăn. Anh mau xuống đây dùng thử xem thế nào? \- Uhm. Dương Hàn Lâm nhàn nhạt trả lời giọng nói có chút trầm khàn vì anh mới ngủ dậy. Ngồi vào bàn ăn Kiều Mai cười nói: \- Hôm nay em nấu toàn những món anh thích đó. Anh phải chịu khó ăn nhiều vài nhìn anh gầy hơn xưa đó. Anh gắp một miếng cho vào miệng miếng sườn xào chua ngọt. Kiều Mai thấy anh ăn thì nhẹ nhàng gắp cho anh một con tôm càng cay: \- Anh Hàn Lâm anh rất thích món tôm càng cay mà. Em học từ bác gái đấy, nhớ hồi xưa bác gái nấu món này anh thường ngồi bóc cho em ăn. Anh cí nhớ không? \- Anh nhớ chứ. Dương Hàn Lâm cười nhìn Kiều Mai. Sau đó cô bỗng nhớ ra chuyện gì đó liền lên tiếng: \- Anh này hôm nay em cùng với bác gái đi xem ngày tốt. \- Ngày tốt? \- Thì là chuyện đính hôn của chúng ta đó. Thầy nói sau 3 tháng nữa sẽ có một ngày đẹp. Anh thấy sao? \- Anh thì thế nào cũng được không quá quan trọng em với mẹ anh đừng có quá tin vào mất thứ đó. \- Đàn ông các anh đều như vậy cả. Thôi được rồi anh ăn cơm đi. Bữa tối nhanh chóng qua đi Kiều Mai dọn dẹp xong bát đĩa thì Dương Hàn Lâm lái xe đưa cô về. Nhà của Mộc Linh và Kiều Mai cùng đi qua một con phố nên trên đường anh đã ghé thăm Thiên Duệ. Nhùn thấy anh bấm chuông ngoài cửa Mộc Linh do dự chưa mở cửa thì Thiên Duệ đang ăn cơm chạy ra thản nhiên hỏi: \- Ai vậy sao mẹ không mở cửa đi ? \- Ờ...ờ. Mộc Linh mở cửa đã thấy Dương Hàn Lâm nhíu mày nói: \- Sao lâu vậy cô mới ra mở cửa ? \- Tôi...tôi.... \- Ah chú đẹp trai. Thiên Duệ thấy anh đến thì chạy ra xòa vào lòng anh vui vẻ hỏi. Anh thấy vẻ mặt vui vẻ của Thiên Huệ trên miệng còn dính hạt cơm nhìn rất đáng yêu thù bế lên nói: \- Đang ăn cơm sao ? \- Con vừa mới ăn xong. Chú mau vào nhà đi đứng đây lâu không nên. Mẹ mau đi lấy nước ra mời chú uống đi. Mộc Linh câm nín đi vào trong " không biết ai nuôi nó 5 năm qua mà giờ nó lại ngó lơ". Anh ngồi xuống ghế sofa đặt thằng bé vào lòng từ từ hỏi: \- Thiên Duệ đi học có vui không ? \- Dạ vui lắm ạ. Mộc Linh cầm trên tay ly nước cam để lên bàn chưa kịp mời anh thì chuông điện thoại reo lên: \- Alo xin chào. \- Xin chào, tôi là giáo viên của Thiên Duệ. Mộc Lính hướng đôi đồng tử nhìn về phía Thiên Duệ vẫn đang chơi vui vẻ với Dương Hàn Lâm: \- Dạ vâng cô giáo có chuyện gì vậy ạ? Thiên Duệ nghe hai từ " cô giáo " thì dừng hẳn đông tác chơi lại khuôn mặt bắt đầu tỏ ra lo lắng. Không phải Dương Hàn Lâm không để ý tới thái độ thay đổi của Dương Hàn Lâm.mà anh chỉ muốn biết có chuyện gì. Anh nhẹ nhàng vỗ vai thằng bé. Nghe điện thoại xong Mộc Linh tối sầm mặt lại lôi thằng bé từ lòng anh xuống đánh vào mông nó một cái. Dương Hàn Lâm thấy vậy đứng dậy: \- Cô làm gì vậy sao lại đánh Tiểu Duệ? Mộc Linh không để ý tới lời anh nói chỉ nhìn chằm chằm vào đứa bé trước mặt mình. Thiên Duệ bị mẹ đánh vẫn không nói gì cúi đầu tỏ vẻ nhận lỗi. \_\_\_\_\_\_\_\_\_Hết\_\_\_\_\_\_\_\_
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]