"Chẳng phải anh nói ngoài ý muốn cũng có thể xảy ra sao, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Lâm Ngôn Thấm hỏi đi!" Tôi thúc giục.
Đầu óc của anh trai tôi lần đầu tiên bị bong bóng màu hồng làm tắc nghẽn, lại mờ mịt hỏi: "Anh biết hỏi cái gì..."
Chuyện này! có cần phải nghĩ không?
Đương nhiên là cơ thể có cảm thấy khác thường không, kinh nguyệt hàng tháng có đều đặn hay không, hoặc là thử mua bút thử thai kiểm tra xem sao.
Anh trai tôi nhíu mày nói: "Nhất định là em nhầm rồi, Giang Khởi Vân chỉ nói một khả năng như vậy, mà em đã nghe ra gió chính là mưa!"
Phốc... Tôi không quá kích động sao !
Anh trai tôi từ đầu đến cuối đều tỏ ra bình tĩnh như vậy, có thể nhìn thấy dáng vẻ luống cuống tay chân của anh ấy cũng chỉ có ở trong mộng tưởng của tôi.
"Đây không chỉ là chuyện em kích động. Nếu tin tức xác định, em đoán chừng ba, bà nội, cụ cố, cụ bà sẽ kích động đến ngất xỉu. Nhất là cụ cố, đại khái là nhìn thấy tôn tử đời thứ năm xuất thế, phải hưng phấn đến sống thêm hai mươi năm nữa."
"Khụ khụ khụ. Vu Quy và U Nam chính là gia tôn, hiểu không?" Anh trai tôi bị tôi làm cho dở khóc dở cười.
"Điều này khác nhau mà! Đừng nói nhảm nữa, hãy gọi đi, nhanh lên!" Tôi xoa xoa tay, hưng phấn nói. "Nếu như anh ngại nói với Lâm Ngôn Thấm, để em nói hộ".
Anh trai tôi không thể che giấu vẻ xấu hổ của mình.
Thế nào mà biểu cảm của tiểu gia Mộ gia lại như vậy. Nếu thật sự làm cha, không phải là lần đầu tiên không có kinh nghiệm, cùng cái mặt mơ hồ vậy đấy chứ?
Sự bối rối của anh trai tôi kéo dài một phút, anh tôi cầm điện thoại di động, xoay một vòng quanh tay, bình tĩnh lại.
“...... Có chuyện gì vậy?" Tôi thấy khuôn mặt của anh tôi trở nên nghiêm túc.
"Anh vẫn rất khắc chế, dựa theo lý thuyết bình thường mà nói sẽ không có chuyện ngoài ý muốn, nhưng mọi chuyện cũng không tuyệt đối. Dựa theo chuyên môn chung về y học mà nói, cũng sẽ có nòng nọc bị rò rỉ chạy ra trước, nếu thật sự là chuyện ngoài ý muốn, lúc gặp mặt ba vợ cũng không thể đơn thuần nói chuyện được nữa... Phải trực tiếp cầu hôn". Anh trai tôi cau mày nói.
Phốc!!!
"Cái này... không phải quá vội chứ?" Tôi lo lắng nhìn anh ấy.
Lâm gia gia gia cảnh gì, lần đầu tiên cùng vị gia chủ đại nhân Lâm gia kia gặp mặt, liền cầu hôn... Chờ một chút, cầu hôn...
"Anh, cầu hôn phải mời một vị trưởng bối nói chuyện, nào có vãn bối tự mình cầu hôn? Lâm gia kỳ thật rất coi trọng lễ nghi, anh xem Lâm Ngôn Thấm học tập ở nước ngoài, giống như được dạy dỗ thành một đại gia khuê tú.”
anh trai tôi xoay lại điện thoại di động trong tay anh ấy ôm lấy gáy nói: "Tính sau đi, anh gọi điện thoại cho cô ấy trước. ”
Tôi nuốt nước bọt, ở bên cạnh ôm gối của anh, căng thẳng nghe giọng nói truyền ra từ điện thoại.
"Alo... Vân Phàm..." Thanh âm Lâm Ngôn Thấm vừa vang lên, tôi liền nhảy qua, bám vào cánh tay anh trai tôi dùng sức tiến lên trên áp tai, chỉ sợ nghe thiếu từ nào!
"A... Anh có chuyện muốn hỏi em." Anh trai tôi nhìn chằm chằm vào tôi, đổi điện thoại di động sang tay khác, và sau đó vẫy vẫy tôi, ý bảo đi ra.
Hừ, vung ra liền vung ra, khoảng cách này tôi cũng nghe được!
"Có chuyện gì vậy?" giọng Lâm Ngôn Thấm có chút ngoài ý muốn, cô ấy nói: "Anh chờ một chút, em rửa tay..."
"Em đang làm gì vậy?" Anh trai tôi cau mày hỏi.
"Vừa rồi cùng dì học làm món tráng miệng, tay đều là kem, haha, nhìn thấy cuộc gọi của anh, em cũng không nhớ rửa tay liền cầm điện thoại..."
Có tiếng nước chảy qua điện thoại.
Anh trai tôi hơi cau mày giãn ra.
Tôi yên lặng rụt vào ghế máy tính của anh ấy, căn phòng nhỏ này bởi vì một câu nói của Lâm Ngôn Thấm, lập tức trở nên ấm áp, ngay cả cảm xúc của anh trai tôi cũng trở nên mềm mại.
Một người phụ nữ có xúc cảm cao và hiểu biết thực sự là một kho báu.
Anh trai tôi chờ Lâm Ngôn Thấm trở lại phòng, xung quanh trở nên yên tĩnh, mới dùng giọng điệu bình thường hỏi: "Gần đây em có không thoải mái không? ”
"Không thoải mái? Không có... Có chuyện gì vậy? ”
“...... Chu kỳ thể chất có bình thường không? Anh nhớ lần cuối cùng em kêu đau bụng, đến bây giờ cũng đã một tháng rồi." anh trai tôi là một người đàn ông thực sự ấm áp.
Nhưng cần gì dài dòng như vậy chứ ? Tôi ngồi đấy nghe hai người bọn họ ném bong bóng màu hồng vào tai hẳn mấy phút.
Tôi nghĩ rằng tôi làm bóng đèn còn sáng hơn đầu trọc của nhà sư Hối Thanh.
Anh trai tôi rốt cục cũng đem đề tài kéo về chính sự, anh hỏi: "Vừa rồi Tiểu Kiều nói, em có thể nhìn thấy tiên tử hôm nay. Con bé hoài nghi em có tin vui, cho nên chạy tới chất vấn anh. Còn không yên tâm muốn anh gọi điện xác nhận với em. Em suy nghĩ thật kỹ, xem chu kỳ sinh lý của em có bị chậm hay không, hoặc là ngày mai tới đây chúng ta đi kiểm tra một chút.”
Điện thoại bên kia trầm mặc.
Ít nhất im lặng một phút.
"Này?" Anh trai tôi cau mày nhìn điện thoại, nghi ngờ mất sóng.
Anh nhìn về phía tôi, chỉ vào điện thoại nói: "Anh có nói quá thẳng không? ”
Không hề, anh đã nói chuyện vớ vẩn 5 phút rồi...
"A!" Bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hãi, Lâm Ngôn Thấm cuối cùng cũng phản ứng lại. Giọng điệu mang theo một tia hưng phấn khó che giấu: "Anh nói cái gì?! Chiều nay mỹ nữ cổ trang kia người bình thường không nhìn thấy? Em có thể nhìn thấy, có phải em cũng mở mắt âm dương rồi không?! ”
Tôi...
Chị có thể không tập trung sai trọng điểm được không! Bà cô ơi! !
Anh trai tôi đen mặt nói. ‘Điều đó có quan trọng không? ”
"Quan trọng! Nó quá quan trọng! À... em …Em sẽ nhanh chóng bí mật nói chuyện với mẹ, mẹ em mặc dù hung dữ, nhưng bà ấy thương em nhất! ”
"Mẹ kiếp... Đừng nhiều chuyện! Hãy xác định lại đã. Anh còn chưa nhắc tới ba em." Anh tôi sốt ruột gầm nhẹ.
"Hì hì... Không vội, từ từ! Em sẽ nói chuyện với mẹ em đầu tiên, và sau đó tìm một bác sĩ gia đình để kiểm tra ?’ Lâm Ngôn Thấm vui vẻ nói.
"Sau này em cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng trong mắt anh? Tuyệt quá! À... Vân Phàm, cảm ơn anh đã gửi cho em món quà này, moa moa ~! ”
Tôi...
Cảm giác này.
Tuyệt
Trên đời này chỉ sợ không có thiên kim tiểu thư chưa lập gia đình nào nghe được mình có thể mang thai, mà có thái độ này?
Biểu tình của anh trai tôi rối rắm đến muốn chết.
Nhảy đi, nhảy đi.
Nhảy vào hố Lâm tiểu thư này, đời này anh có thể bò ra coi như anh lợi hại!
Nghe câu trả lời của Lâm Ngôn Thấm, hoàn toàn tránh trọng nặng tìm nhẹ, nhưng lại chăm sóc tâm tình của anh trai tôi, còn tích cực lạc quan như vậy, làm cho người ta hy vọng lại khiến người ta yêu thương.
Biểu tình của anh trai tôi, có chút giống như cởi hết gánh nặng, rống lên vài tiếng phát tiết.
Tôi sờ sờ mũi, an ủi nói: "Em đi cầu xin Lâm Ngôn Hoan... Nhanh chóng đem sự tình làm thật tốt..."
Ít nhất để cho anh trai đối mặt với Lâm lão gia, trong lòng có khí thế.
》》》
Qua năm mới, Lâm Ngôn Thấm là người đầu tiên chạy tới chúc tết.
cô ấy làm bộ đáng thương nói với anh trai tôi: "Vân Phàm, thật đáng tiếc! Em chỉ là chậm một vài ngày thôi! À... Có lẽ là do thời tiết quá lạnh? ”
Móa !
Anh trai tôi nghiến răng nghiến lợi nói: "Qua.đây.! Xem tiểu gia thu dọn emnhư thế nào——!! ”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]