Tôi nhớ trước đây Thái Nhất Tôn Thần đã từng nói: Có tiên, hậu hiền trợ giúp.
Giang Khởi Vân vận dụng rất tốt, anh ấy ở bên cạnh nhìn tôi cùng lão vương gia giao khẩu, còn hơn chính anh ấy tự mình xuất mã.
Loại cảm giác này rất vi diệu, trước kia những cấp dưới này chỉ giải thích công việc với anh ấy. Hiện tại là một người không hiểu rõ quy tắc, Tôi thường thẳng thắn đặt câu hỏi, những cấp dưới đó rất xấu hổ.
Thật giống như phía sau Hoàng đế còn có một Thái thượng hoàng nghe chính sự, người chỉ cần làm động tác nhỏ, cấp dưới sẽ cảm nhận được áp lực gấp đôi.
Chúng tôi trở lại tiểu viện, tôi vội vàng thả tiểu yêu thú bị thương ra, Giang Khởi Vân đóng băng vết thương của nó, nó thành một đứa trẻ khập khiễng đáng thương, trốn sau lưng tôi.
Tiểu Nghiệt đối với nó rất có hứng thú, nhất là trên người nó mang theo huyết khí. Tiểu nghiệt liếm liếm hàm răng, thiếu chút nữa dọa chết nó.
Anh trai tôi khoanh tay ôm ngực nhìn con quái vật nhỏ xấu xí này, sờ cằm nói: "Ừm... Anh nghĩ rằng thứ này vẫn nên ném đến Minh phủ là tốt nhất, bộ dạng này... Dù sao dẫn ra ngoài, sẽ bị người ta vây xem, còn tưởng rằng anh là khách giang hồ mãi nghệ. Vả lại con này tàn tật như vậy, dáng vẻ như bị người đánh đập. khéo người ta còn nói chúng ta ngược đãi động vật”
Khụ khụ khụ...
Tôi đặt con quái vật nhỏ từ phía sau lên trên bàn, đặt tên cho nó, "Sơn yêu thú mặc dù không phải là một thứ tốt, nhưng cũng không phải thứ xấu, nó rất đáng thương a. ở chỗ lão vương gia bị khi dễ... Nó quá yếu chờ cho đến khi nó lớn lên là sẽ lợi hại
"Tiểu tam tam?” Anh trai tôi cười phun nước ra ngoài: "Bộ dạng này gọi là Tiểu Tam Tam quá không thích hợp, tiểu tam xấu xí như vậy ai muốn?"
"Vậy anh đặt tên đi, Giang Khởi Vân nói đây là yêu thú núi thẹn, không gọi là tiểu tam tam, chẳng lẽ gọi là tiểu xấu hổ?"
"Phốc. Ha ha ha ha ha ha, tiểu xấu hổ? Này, tiểu vật ,ngươi phát triển xấu xí như vậy, vì sao tên ngươi lại buồn cười như vậy?”
Anh tôi cười chọc chọc con quái vật nhỏ.
Tiểu tinh tinh xấu xí vẻ mặt oan ức, cái tên này là tên giống loài của chúng, cũng không phải tên của nó.
"Nếu không gọi tiểu què đi?" Anh trai tôi đã có một ý tưởng mù quáng.
Lâm Ngôn Thấm ở một bên nghe nửa ngày, nói: "Không bằng gọi tiểu tinh đi, dễ nhớ lại thuận tiện... Vốn là con tinh tinh nhỏ a..."
Anh trai tôi vỗ tay đôm đốp: "Được rồi, tên đã được xác định, được gọi là tiểu tinh ... Chúng ta có nên đưa nó đến Bệnh viện Thú y không? ”
"Giang Khởi Vân nói sau này sẽ trị cho nó, có lẽ là gọi tiểu đồng tử tới đi... Nhà chúng ta còn có kẹo không?” Tôi hỏi.
"Còn con khỉ a, đều bị Tham Lang ăn sạch rồi."
Lâm Ngôn Thấm nghe vậy lập tức đứng lên: "Tôi đi mua, tôi đi mua, Tiểu Kiều, chúng ta cùng nhau đi?"
Bảo tôi đi cùng à?
Sao không gọi là anh trai tôi?
Tôi đang buồn bực, Lâm Ngôn Thấm liền tới nắm tay tôi nói: "Đi thôi, chúng ta cùng đi dạo siêu thị, mua chút hàng tết."
Hàng tết của nhà tôi đều đã được mua xong, Lâm Ngôn Thấm tha thiết bảo tôi ra ngoài như vậy, phỏng chừng là có chuyện muốn nói, tôi lấy áo khoác lông vũ ra ngoài với cô ấy.
"Có chuyện gì vậy? Cãi nhau với anh trai em à?" Ngay sau khi đi ra ngoài, tôi trực tiếp hỏi.
Lâm Ngôn Thấm lắc đầu, bĩu môi nói: "Làm sao có thể cãi nhau, đầu óc Vân Phàm tôi làm sao cãi nhau được với anh ấy, chỉ là chị cảm thấy có chút buồn bực, muốn nói chuyện với em. ”
Ồ, không cãi nhau là được rồi...
"Chị nói cho em biết, những người trong họ nhà chị đều đặc biệt phản đối. Họ cảm thấy bọn chị không môn đăng hộ đối, ba mẹ chị, anh chị không nói gì đâu. Một đống cô dì chú bác bắt đầu bàn tán... Nói, con trai của một vị tướng nào đó tốt như thế nào, một người giàu có nào đó có con trai muốn gặp chị và đối với chị có ý như thế nào! ”
“...... bám chân chị thôi, chân ba chị bọn họ không ôm tới, mẹ cũng là một người khôn khéo, anh trai chị họ không dám tiến lên, không phải chỉ có thể nhắm vào chị sao?” Tôi thì thầm.
Lâm Ngôn Thấm hình như đè nén rất lâu, cô ấy nhịn không được oán giận kể với tôi rất nhiều.
Từ khi tôi quen biết cô ấy tới nay, cô ấy vẫn tương đối đơn thuần lại chung tình, cho dù bị anh tôi không khách khí, cô ấy cũng có thể cười hì hì đến cửa chơi lần nữa.
Độ kiên trì rất mạnh, tâm trí cũng thoáng, thỉnh thoảng sẽ máu dồn lên đầu, nhưng cô ấy cũng không ngu ngốc, EQ vẫn còn khá cao.
Bây giờ phàn nàn, nhất định là cảm nhận được áp lực qua lớn từ bên trong gia tộc.
"Hiện tại ngoại trừ cô của chị giữ im lặng ra, mỗi một người thân thích thấy chị đều phải nói một phen đạo lý, anh trai chị lại bận rộn. Không có thời gian để bảo vệ chị, nếu anh chị ở nhà, tùy tiện nói vài câu, những người thân này cũng không dám làm vậy nữa!” Lâm Ngôn Thấm bĩu môi, rất bất mãn oán giận.
"Được rồi. Em nghe nói rằng trước khi kết hôn, và trước khi mua một ngôi nhà, là thời gian dễ dàng nhất để cãi nhau và chia tay, lý do là cả hai bên chịu áp lực của gia tộc, kỳ thật những áp lực này a, đại đa số cùng các ngươi một chút quan hệ cũng không có, đều là Ảo tưởng thế tục gây ra.” Tôi an ủi cô ấy.
“...... Ảo tưởng thế tục là gì?” Cô ấy hào hứng hỏi.
"Ừm, đại khái chính là cảm thấy đối phương không tốt, đối phương nhất định sẽ liên lụy đến con nhà mình, sẽ chiếm tiện nghi của gia tộc mình... Thực tế, tất cả đều là sự quan tâm quá mức của người lớn thôi ”
Lâm Ngôn Thấm dùng sức gật đầu nói: "Đúng đúng, chính là chuyện như vậy, trong lòng chị nói ‘tôi gả cho ai liên quan gì đến các người’, trong nhà người ta nói không chừng còn kén chọn tôi, các ngươi lo lắng cái gì chứ! ”
Cô ấy tức giận hừ hừ nói.
“...... Nhà em cũng không kén chọn chị, nếu nhất định phải nói kén chọn, đó chính là vì bối cảnh nhà chị quá đáng sợ, cưới chị vào cửa mất quá nhiều công sức.” Tôi mỉm cười.
Lâm Ngôn Thấm phồng má, lặng lẽ hỏi: "Anh trai em có nói những lời như vậy không?"
Tôi gật đầu: "Anh ấy đã từng thở dài, nói rằng nếu chị là một cô gái bình thường thì tốt như thế nào. Em nói nếu chị là cô gái bình thường, liệu có gây ấn tượng với anh ấy được như vậy không."
Lâm Ngôn Thấm mím môi không nói lời nào, một lúc lâu sau thở dài nói: "Ba chị muốn gặp anh ấy, nhưng anh ấy bận rộn đến đầu tắp mặt tối, chị mấy ngày mới có thể gặp anh ấy vào lúc ăn sáng... Bữa cơm đêm giao thừa cũng không thể về ăn, chỉ có thể sắp xếp về trước tết nguyên tiêu. Chúa ơi, ba chị nói rõ chỉ gặp một mình anh ấy, không cho chị và anh trai chị đi cùng. Chị lo lắng Vân Phàm thấy áp lực lớn, mà rút lui”
Rút lui, anh trai tôi không thể lùi bước, lúc anh ấy khiêng Lâm Ngôn Thấm lên lầu, cũng đã xác định rồi.
Người như anh tôi, hoặc là dạo chơi nhân gian cả đời, hoặc là cả đời chung tình với một người.
Không có chỗ cho sự thay đổi, đơn giản như vậy.
Tôi an ủi và khuyên bảo Lâm Ngôn Thấm. Tiện thể đảm bảo với cô ấy rằng anh tôi không có nhị tâm, cô ấy mới hơi thở phào nhẹ nhõm.
Khi chúng tôi mang theo hai túi đồ ăn nhẹ trở lại, anh trai tôi đứng trước mặt một người đẹp cổ trang, đang nhìn chằm chằm vào anh tôi.
Tôi lau mồ hôi, tôi vừa đảm bảo là anh tôi không có nhị tâm a, nữ nhân này ai?
“...... Có chuyện gì vậy, ai vậy?" Tôi vội vã chạy lên và hỏi.
"Ai biết được! Đột nhiên xuất hiện ở sân nhà chúng ta, nói muốn nhìn Vu Quy và U Nam, ngươi là người nào a? Đừng nghĩ là tiên tử gì đó là muốn làm gì cũng được, hai tiểu tổ tông nhà chúng tôi cũng không phải là dành cho người khác đến tham quan!" Anh trai tôi khó chịu nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]