Người dịch: Hồng bao tử
Tôi nhớ trước đây Thái Nhất Tôn Thần đã từng nói: Có tiên, hậu hiền trợ giúp.
Giang Khởi Vân vận dụng rất tốt, anh ấy ở bên cạnh nhìn tôi cùng lão vương gia giao khẩu, còn hơn chính anh ấy tự mình xuất mã.
Loại cảm giác này rất vi diệu, trước kia những cấp dưới này chỉ giải thích công việc với anh ấy. Hiện tại là một người không hiểu rõ quy tắc, Tôi thường thẳng thắn đặt câu hỏi, những cấp dưới đó rất xấu hổ.
Thật giống như phía sau Hoàng đế còn có một Thái thượng hoàng nghe chính sự, người chỉ cần làm động tác nhỏ, cấp dưới sẽ cảm nhận được áp lực gấp đôi.
Chúng tôi trở lại tiểu viện, tôi vội vàng thả tiểu yêu thú bị thương ra, Giang Khởi Vân đóng băng vết thương của nó, nó thành một đứa trẻ khập khiễng đáng thương, trốn sau lưng tôi.
Tiểu Nghiệt đối với nó rất có hứng thú, nhất là trên người nó mang theo huyết khí. Tiểu nghiệt liếm liếm hàm răng, thiếu chút nữa dọa chết nó.
Anh trai tôi khoanh tay ôm ngực nhìn con quái vật nhỏ xấu xí này, sờ cằm nói: "Ừm... Anh nghĩ rằng thứ này vẫn nên ném đến Minh phủ là tốt nhất, bộ dạng này... Dù sao dẫn ra ngoài, sẽ bị người ta vây xem, còn tưởng rằng anh là khách giang hồ mãi nghệ. Vả lại con này tàn tật như vậy, dáng vẻ như bị người đánh đập. khéo người ta còn nói chúng ta ngược đãi động vật”
Khụ khụ khụ...
Tôi đặt con quái vật nhỏ từ phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/2790206/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.