Người dịch: Hồng mụi mụi
"Không cần phải phủ nhận điều đó, phải không? Dù sao cũng là chuyện sớm muộn." Giang Khởi Vân tựa vào tay vịn xe ngựa, đưa tay nhéo má tôi.
Tôi nào có phủ nhận, chỉ là tức giận tốc độ truyền bá tin đồn này. Minh phủ rốt cuộc nhạt nhẽo đến mức nào, loại tin tức này một khi truyền ra là có thể quét qua mọi ngóc ngách.
Giang Khởi Vân cười đến ý vị thâm trường." Cũng nhanh, không phải sao? ”
Kỳ thật gần đây anh ấy giúp tôi trông hai tiểu tử kia, đã sớm làm cho tôi mềm lòng. Nhìn hình ảnh bọn họ cùng nhau nằm trên giường thật ấm áp đẹp đẽ, làm cho tôi cảm thấy mình vất vả cũng có hồi báo.
Thực tế, có hay không để có con, chủ yếu là để xem người đàn ông. Nếu anh ta không quan tâm đến trẻ con, không biết chăm sóc chu đáo thì tôi không muốn tiếp tục sinh con, đau quá ah!
Xe ngựa đi bộ trên đường phố dài, nơi này chỉ có một con đường, chỉ có thể đi về phía trước, không có bất kỳ ngã rẽ nào.
Các tòa nhà hai tầng hai bên, cửa sổ đều đóng lại.
Tôi không thể không hỏi: "Ngôi nhà ở hai bên này để làm gì? Có cư dân nào ở đây không? Tại sao trên đường một cái bóng cũng không có? ”
"Âm hồn dùng để chờ đợi ra tòa , chẳng lẽ để cho bọn họ đứng trên đường?" Giang Khởi Vân hơi nhíu mày.
Vâng, tôi hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn, hóa ra hai bên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/2790198/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.