Chương trước
Chương sau
Người dịch: Hồng mụi mụi

Từ câu chuyện của Ô tỷ, tôi đại khái hiểu được, cô ấy nói hai vị quỷ sai này khoảng ba trăm năm trước nhập sai tịch dưới trướng lão vương gia, Minh phủ cũng có thể tra được.

Nhưng mà khoảng thời gian đó lão vương gia đóng cửa quan tu hành mấy chục năm, người quản lý địa phương là một vị phán quan minh phủ phái tới.

Tôi lập tức nghĩ đến Thôi phán quan, nhân vật nổi danh đỉnh đỉnh này.

A Nguyệt cũng là lúc này vào làm, về sau lão vương gia rất thích hiệu quả làm việc của cô ấy. Vì thế nhận làm con nuôi.

Sau đó quỷ sai lớn nhỏ tiếp tục hành động khắp nơi, một bộ phận thôn phệ nhất thời gần như sắp chết.

Giang Khởi Vân nói, mấy trăm năm, kinh sư địa. Căn bản không cách nào ước tính hắn nuốt vào bao nhiêu sinh khí, có lẽ mấy trăm năm, có lẽ mấy ngàn năm.

Bản thân ma chính là dị loại, chúng tôi lúc trước đã nhìn thấy thi ma, cho dù Thái Nhất Tôn Thần mở cửu u địa ngục, đem hắn dung nhập vào huyết trì. Giang Khởi Vân lại đem lệ nghiệp chướng trong huyết trì hóa thành hoa sen, chúng tôi cũng không cách nào hiểu được cấu trúc của ma.

Chúng tôi gọi tất cả những khó khăn và nguy hiểm là ma quỷ, ma quỷ có thể bắt đầu từ một suy nghĩ, một âm mưu, một dị biến hoặc thậm chí là một sự lựa chọn.

Điều duy nhất có thể khẳng định, bọn họ là oán hận bi khổ, hung bạo vô tình, ma thấp đẳng thậm chí không có bao nhiêu thần thức, chỉ có bản năng.

Ma đồng tử như bùn đất kia, không có biểu cảm, da xám xới, không có đồng tử, mắt và thân thể sương mù đen lượn lờ, cắt nước sôi bùn, cũng chỉ có máu đen dính dính.

Siêu độ quỷ có thể, siêu độ ma lại là một trò đùa, tựa hồ chỉ có thể làm cho bọn họ thần hình câu diệt, bọn họ mới tính là tiêu vong.

Nếu truy tìm, vị phán quan địa phương kia có bị liên lụy hay không?

Còn có mấy năm nay, Minh bộ lớn nhỏ chúng thần giao tiếp với lão vương gia có phải đều phải bị điều tra một phen hay không?

Anh trai tôi nghe xong, cười cười nói: "Thấy không, cái gì gọi là ăn sâu, rễ nhầm lẫn? Kinh sư chi địa quả nhiên không phải là địa vực bình thường. Tiên gia thần, minh bộ chúng thần, ở chỗ này hưởng hương hỏa không ít. Làm thế nào cũng có chút quan hệ bám víu. ”

"Đúng vậy. Chúng tôi sẽ quay lại ngay sau sau khi kết thúc cuộc họp chính thức nhậm chức?" Tôi quay đầu nhìn về phía anh trai tôi.

Anh trai tôi không thể nhanh chóng trở lại.

Ô tỷ nhíu mày nói: "Làm gì vậy? Đừng vội vàng đi chứ. Tết Nguyên tiêu bên kia của các người khẳng định không có náo nhiệt bằng bên này. Để qua lễ hội đèn lồng xong, chơi một thời gian rồi mới đi. ”

"Đại ca, nếu luyến tiếc chúng tôi, có thể tới tìm chúng tôi chơi, hoan nghênh cô mang miệng tới nhà chơi." Anh trai tôi mỉm cười và nói.

Anh trai tôi ngay từ đầu gọi cô ấy là đại ca, bây giờ cũng đã quen với việc trêu chọc, trực tiếp gọi cô ấy là "đại ca" cũng rất thuận miệng.

Ban đêm Giang Khởi Vân trở về không mở miệng nói chuyện, phỏng chừng trong đầu suy nghĩ quá nhiều. Anh ấy chống đầu nhắm mắt nằm nghiêng, vỗ vỗ nhẹ hai tiểu tổ tông ở trước người.

Tôi không muốn làm phiền anh ấy, nhưng Vu Quy ngậm tóc của anh ấy trong miệng!

“...... ờ..ờm, đế quân đại nhân. Để em giúp ngài cài tóc lên?" Tôi lấy ra vòng tóc sao biển nhỏ.

Giang Khởi Vân vén mí mắt trừng mắt nhìn tôi một cái, tôi giải thích: "Đây không phải là em lấy của Tiểu Nghiệt. Trên lỗ tai của nó là sao năm cánh, đây là hải tinh, có khác biệt. ”

Tiểu Nghiệt gần đây ở nhà dưỡng thương, ba tôi đem “Tổ mèo” phiên bản tùy chỉnh vô cùng đắt tiền ký gửi tới, trong thư phòng có hệ thống sưởi ấm, nó ngủ đến khi trời tối.

Giang Khởi Vân không phải cho rằng đây là cái này của tiểu nghiệt đó chứ?

Vu Quy ngồi trước người anh ấy, nắm tóc anh vừa kéo vừa cắn. U Nam nằm ở bụng anh ấy giơ cao chân chơi đùa, hai tiểu tổ tông này chỉ cần ở cùng anh ấy. Trong giây phút hóa thân thành tiểu thiên sứ yên tĩnh xinh đẹp.

"Anh có nhận được quần áo em đã đốt cho anh không?" Tôi hỏi.

“...... Ừm, tiểu quỷ vận chuyển trực tiếp đeo quần áo đi Âm Cảnh Thiên Cung, hồng y nhận. ”

Áo đỏ?

Tôi không thể nhịn nụ cười trên khóe miệng.

Anh ấy nhíu mày nói: "Cười cái gì? Đó không phải là tên em đặt sao? ”

“...... Đó là anh trai em. ”

Giang Khởi Vân cười khẽ một tiếng, tựa hồ cũng bị thái độ của anh trai tôi trêu chọc.

Bình thường anh ấy và anh trai tôi về cơ bản không có trao đổi gì, nhưng thỉnh thoảng có thời điểm trao đổi, chính là một cảm giác rất ăn ý.

Tôi thốt lên: "Gần đây anh trai em rất buồn phiền. Nếu anh rảnh rỗi hãy hướng dẫn anh ấy một chút, anh hiểu đạo lý lớn tương đối nhiều. ”

Giang Khởi Vân nhíu mày, thản nhiên nói." Hướng dẫn? Cậu ta là một người đàn ông khôn ngoan, không hoang tưởng, cần có một chút thời gian để giải quyết nỗi buồn của riêng mình. ”

“...... Em nghe nói chuyện đó liên quan đến không ít thần chúng Minh phủ.” Tôi thì thầm.

Anh ấy nhắm mắt lại không bình luận, vươn một ngón tay kéo tóc từ trong tay Vu Quy về, thản nhiên nói: "Em biết là được rồi. Nếu như có thể, tìm thời gian lấy danh nghĩa chính thức ở nhân gian đi một chuyến đến địa bàn của hắn. ”

"Năm sau có một cuộc họp chính thức, mấy trăm người, em…em định phát biểu." Tôi có chút tức giận.

Anh ấy mỉm cười nhìn tôi: "Ai dám phản đối em? ”

"Người ta ngoài miệng không nói, trong lòng cũng sẽ nghĩ mà."

"Muốn làm cho người ta tâm phục, phải xem lời nói và hành động sau này của em."

Tôi vẫn có chút căng thẳng. "Em sợ có một số lão tiền bối không để em vào mắt.”

“...... Trong giới các em, một trong những môn phái có truyền thừa đạo mạch thủ lĩnh, bọn họ ít nhiều đều biết chuyện của thôn Hoàng Đạo..."

"Em là ai? Còn dám có người phản đối, cứ để cho bọn họ đến tìm bổn tọa đi." Giang Khởi Vân lười biếng nói.

Thái độ này rất kiêu ngạo!

Đi tìm anh, người trần thế sao lại "dám" đi tìm anh?

Nghe được lời này bọn họ đều sợ gần chết.

U Nam đột nhiên xoay người, giống như một con ếch nhỏ nằm sấp, ngửa đầu nhìn tôi phát ra một chuỗi "ma,ma,ma,ma,a,a,a,a…”.

Tôi sửng sốt một chút, U Nam cùng Vu Quy phát ra âm thanh " ma,ma,ma " rất sớm, tôi đã rất hưng phấn, nhưng mà!

U Nam lần này không chỉ gọi mẹ, còn nâng một cánh tay mập mạp chỉ vào bình sữa.

Thằng bé này!

Tôi tức giận lại buồn cười, Giang Khởi Vân cười đến bả vai run rẩy: "Mộ Tiểu Kiều, mau hoàn thành nhiệm vụ trọng đại..."

Bây giờ tôi bắt đầu tin rằng Giang Khởi Vân nói: "Hai tiểu tử này kỳ thật trong lòng hiểu được, chỉ là giới hạn ở sự phát triển thân thể, còn chưa thể biểu đạt".

Bé con nửa tuổi đã biết sai tôi làm nóng sữa!

Tôi nhận mệnh ngồi xổm xuống mở tủ lạnh nhỏ, ánh mắt Giang Khởi Vân trở nên mềm mại mà trong trẻo.

Anh nâng một ngón tay chọc chọc U Nam." Vật nhỏ, lớn nhanh đi. ”

》》》

Vào ngày 28 tháng 1 năm 2010, tuyết rơi.

Tôi quay đầu lại nhìn đế quân đại nhân trong phòng ôm con, ừm, lần này không đánh nhau.

Tiểu nghiệt ngủ tựa như bế quan vậy, hôm nay rốt cục cũng xuất quan, duỗi thắt lưng mài móng vuốt trên cây hải đường chất đống bông tuyết.

Ở cửa có người gõ cửa, lão Tác vội vàng đi ứng môn, tôi nghe được một tiếng thanh thiển: "A Di Đà Phật..."

Làm gì vậy? Có người đến thăm?

Ôi, không đúng, muốn đến thăm cũng là đạo hữu đồng đạo a, sao lại A Di Đà Phật?

Hóa duyên đến nhà chúng tôi rồi?

Hoặc là các nhà sư giả "gửi các vị thần tài, gửi phước lành" muốn chúng tôi mua nhãn dán tượng?

Tôi tò mò chạy ra khỏi phòng để xem, một người đàn ông khoác một chiếc áo khoác lông vũ dài từ đầu đến bàn chân của mình đi vòng quanh bức tường.

"A Di Đà Phật, tiểu Kiều cô nương, đã lâu không gặp nha"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.