Giọng nói Tiểu Nghiệt vừa thốt ra, các đệ tử Thẩm gia lập tức vây lại quanh tôi nói:" Gia chủ đại nhân! Xin Người đừng ném chúng tôi xuống mà! Đạo hạnh của chúng tôi còn nông cạn, không có cách nào đối phó với những thứ này!" 
" Đúng ạ! Gia chủ đại nhân, chúng tôi một lòng trung thành với Thẩm gia...... Không, không, không, chúng tôi một lòng trung thành với Người, chỉ riêng Người sai chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm nấy, xin Người ngàn vạn lần đừng ném chúng tôi xuống dưới mà!" 
Trái lại, tôi cảm thấy bọn họ thật cơ trí. 
Nếu như Tiểu Nghiệt cõng chúng tôi đi qua trước, thì chắc chắn đàn chó chết kia sẽ bổ nhào qua đây cắn những người phía sau. 
Bầy chó điên cùng xông lên một lúc nhiều như vậy, thì cho dù có ba đầu sáu tay cũng không ứng phó kịp được! Huống hồ hiện giờ bọn họ tay không tấc sắt, ngoại trừ Thẩm Thanh Nhụy có chút đạo hạnh thì có thể hàng chú ra, còn những kẻ khác đều vô dụng! 
" Mẹ kiếp! Các người đừng có lấy đạo đức ra áp đặt người khác được hay không?!" Anh tôi tức giận nói:" Gia chủ thì đã làm sao? Gia chủ thì không cần mạng sống của mình, đi giúp đỡ đám xuẩn ngốc mấy người đây sao?!" 
" Được rồi, anh! Đừng để ý họ nữa!". Tôi kéo anh tôi một cái. 
Tiểu Nghiệt gầm lên:" Đừng ồn ào nữa! Đi mau____" 
Nếu như bị dòng nước đen bốc mùi hôi thối chảy xuống từ hàm răng của những con chó chết kia dính vào vết thương, thì phỏng chừng phải xẻo thịt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1804036/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.