Giọng nói Tiểu Nghiệt vừa thốt ra, các đệ tử Thẩm gia lập tức vây lại quanh tôi nói:" Gia chủ đại nhân! Xin Người đừng ném chúng tôi xuống mà! Đạo hạnh của chúng tôi còn nông cạn, không có cách nào đối phó với những thứ này!" " Đúng ạ! Gia chủ đại nhân, chúng tôi một lòng trung thành với Thẩm gia...... Không, không, không, chúng tôi một lòng trung thành với Người, chỉ riêng Người sai chúng tôi làm gì thì chúng tôi sẽ làm nấy, xin Người ngàn vạn lần đừng ném chúng tôi xuống dưới mà!" Trái lại, tôi cảm thấy bọn họ thật cơ trí. Nếu như Tiểu Nghiệt cõng chúng tôi đi qua trước, thì chắc chắn đàn chó chết kia sẽ bổ nhào qua đây cắn những người phía sau. Bầy chó điên cùng xông lên một lúc nhiều như vậy, thì cho dù có ba đầu sáu tay cũng không ứng phó kịp được! Huống hồ hiện giờ bọn họ tay không tấc sắt, ngoại trừ Thẩm Thanh Nhụy có chút đạo hạnh thì có thể hàng chú ra, còn những kẻ khác đều vô dụng! " Mẹ kiếp! Các người đừng có lấy đạo đức ra áp đặt người khác được hay không?!" Anh tôi tức giận nói:" Gia chủ thì đã làm sao? Gia chủ thì không cần mạng sống của mình, đi giúp đỡ đám xuẩn ngốc mấy người đây sao?!" " Được rồi, anh! Đừng để ý họ nữa!". Tôi kéo anh tôi một cái. Tiểu Nghiệt gầm lên:" Đừng ồn ào nữa! Đi mau____" Nếu như bị dòng nước đen bốc mùi hôi thối chảy xuống từ hàm răng của những con chó chết kia dính vào vết thương, thì phỏng chừng phải xẻo thịt lấy máu mới có thể tạm thời ngăn chặn chất độc thi thể lan ra. Làm cách nào đây? Tiểu Nghiệt bị mấy con chó chết chặn đường, tức giận bừng bừng gầm nhẹ. Bỗng nhiên, trên bầu trời có tiếng chim truyền đến, xé tan sự tĩnh mịch. Tôi ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy một đôi cánh màu đen to lớn, che khuất cả bầu trời khiến tôi sợ chết khiếp. Một con thần ưng khổng lồ với bộ lông đen bóng, đầu trắng tuyết, móng vuốt trắng từ trên sà xuống! Sức gió từ đôi cánh của nó khi lao xuống tạo ra lực mạnh đập trúng da gây đau. Móng vuốt sắc bén bấu chặt trên mặt đất. Năm, sáu con chó chết bị nó vồ lấy, dùng móng vuốt thép nghiền nát chúng! Những quỷ hồn đã khống chế nhập thân nhao nhao chạy trốn, thi cốt và thịt nát vụn từ trên không trung rơi xuống rải rác. Nó lại quay ngược đầu, nhắm vào những con chó chết còn sót lại, chuẩn bị bổ nhào xuống lần nữa_____ Cơ hội tốt, tôi đã chạy lâu như thế, cũng kìm nén lắm rồi! Phối hợp thời cơ thần ưng lao xuống, tôi triệu hồi quỷ môn lập ngục thu tà, xiềng xích bay ra cuốn lấy những quỷ hồn đang tháo chạy tứ tán, kéo vài tên vào trong! Anh tôi chau mày nói:" Không tốt lắm! Em xem vẫn còn vài tên cương quyết không khuất phục, không hổ là lão quỷ bốn trăm năm, xem ra đạo hạnh của em không đủ để thu phục bọn chúng rồi...... Phải suy nghĩ lại biện pháp mới được, lập ngục thu tà bình thường không thể xử lý được." Hic, tôi cũng biết không thể xử lý được, nhưng mà trước mắt có thể làm gì bây giờ? Không thể đi dán phù chú siêu độ từng tên một được? Ưng thần gào rít lên một tiếng, có vẻ như là chỉ đường cho chúng tôi. " Đi mau! Phía sau hình như có binh lính truy đuổi tới rồi!" Tôi quay đầu liếc nhìn làn sương đen dày đặc dâng cao ngất trời bên trong sơn cốc. Khi tôi trông thấy Mộ Vãn Thần lần nữa, anh ta đứng ở mũi thuyền, rất nhiều sợi xích có ký hiệu bằng đồng và gỗ được treo giăng ngang ở phía trên hai bên mặt sông. Khi gió sông vừa thổi qua, những thẻ bài bùa chú kia liền đung đưa theo chiều gió, tạo ra một loạt tiếng vang. Mộ Vãn Thần vẫn mặc bộ trang phục như trước, một chiếc áo giáp để lộ ra bờ ngực và cánh tay rắn rỏi, phía dưới mặc một cái quần dài đen thêu vật tổ thành phố núi Vu Vương và một mảnh váy. Còn có một chiếc mặt nạ gỗ lúc nào cũng đeo trên mặt. Anh ta giơ ngón tay lên ngoắc ngoắc, con ưng thần khổng lồ kia liền bay đến đậu trên cột buồm của nóc thuyền. Bên trên cột buồm đầy ắp những con thần ưng to nhỏ đang đậu, vừa rồi chỉ là hình thể con to nhất. " Ô hô, có thể nhìn thấy người quen rồi!" Anh tôi gào lên nói một cách khoa trương:" Chuyến đi này chúng tôi đi xa vạn dặm không dừng nghỉ đấy, từ Đế Đô bay đến Nam Cương, rồi lại từ pháp môn ở Nam Cương đi tới lưu vực sông Mật Giang. Mẹ kiếp, thật là mệt!" Tôi đưa tay lau mồ hôi, Mộ Vãn Thần lặng lẽ thả cái thang xuống để chúng tôi leo lên thuyền. Lúc tôi trèo lên, anh ta đã chìa tay ra kéo tôi. "...... Vừa nãy ở trong sơn cốc tôi đã nhìn thấy người của các người____ thi thể, có phải đã từng giao thủ khá nhiều lần rồi hay không?" Tôi hỏi. Mộ Vãn Thần lắc lắc đầu:" Từ sau khi quay về, chỉ có đánh nhau một lần, là vì để kéo những sợi xích sắt treo bùa chú này trên mặt sông." " Những dây xích này dùng để làm gì?" Tôi hỏi. " Phòng ngừa người ở thành phố quỷ xuôi theo dòng sông đi xuống, nên đã dựng lên cái rào chắn trong phạm vi trên mặt sông." Anh ta giải thích một câu, giơ tay ra hiệu chèo thuyền. " Là anh biết chúng tôi tới rồi, cho nên vội đến giúp đỡ đúng không?" Tôi nhìn về phía anh ta. Anh ta đứng khoanh tay ở mũi thuyền, lắc đầu nói:" Hầu như mỗi ngày tôi đều ở gần đây trấn giữ, sợ bọn chúng vượt ranh giới xâm phạm khu vực phía dưới. May mà trong khoảng thời gian này, bọn chúng cũng rất khiêm nhường, gần như là không ra ngoài hoạt động gì, chỉ co đầu rụt cổ ở trong thôn trại......" " Vậy sao không đi quấy rối bọn chúng đi?" Anh tôi tức giận bất bình nói:" Mà lại để đám tu hú đẻ nhờ bọn chúng yên tâm thoải mái gia cố công trường thế này?" "...... Ấy là vì chờ cô đến." Anh ta ngoảnh lại hướng về tôi. " Đợi tôi?" Tôi có chút khó hiểu. " Lúc anh viết thư cho tôi, không phải là trong thư có ý dặn dò, bảo tôi đừng tới sao?" " Càng bảo đừng đến, thì cô sẽ càng đến, chồng cô đã nói rằng từ trước đến nay cô luôn không nghe lời." Anh ta khẽ cười một tiếng. Tôi...... Những lời nói như này tôi vẫn sẽ nghe theo được chứ! Chỉ có việc liên quan đến sự an nguy của con tôi, thì tôi mới khó kiểm soát được bản thân thôi. " Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây? Tôi có thể giúp được gì không?" Tôi lo lắng hỏi. Công chúa quỷ này lưu lại thêm một ngày thì nguy hiểm nhiều hơn một phần. Cô ta không phải là không thức thời. Vốn dĩ cô ta muốn đi theo chính đạo, nhưng không phải ai cũng có thể đi theo chính đạo được. Những việc cô nàng đã làm lúc sinh thời, sau khi chết vẫn chấp mê bất ngộ y vậy, dẫn đến việc cô ta không có cách nào chứng được tiên đạo. Thời hạn sắp đến, không thể chứng đạo thành tiên, vậy thì chỉ có thể vào Minh Phủ thưởng thiện phạt ác, chuộc tội luân hồi. Cô ấy không cam tâm đ*o hạnh bốn trăm năm lại không có được như vậy, chỉ cần có thể lừa được thế gian thì không từ bất kỳ thủ đoạn nào, đánh cược 1 ván, biết đâu giành được thắng lợi thì sao! Đây chính là tâm thái hiện tại của cô ta: không ngại tan thành tro bụi cũng muốn nghịch thiên hành sự. Mộ Vãn Thần liếc nhìn tôi, trầm giọng nói:" Chồng cô bảo rằng muốn một mẻ hốt gọn cả bọn của cô ta. Có lẽ hắn hy vọng quỷ nhân dưới quyền của công chúa quỷ đều tập trung ở nơi này, thuận tiện thu hút những kẻ theo đuôi cô ta bước vào, có thể tiêu diệt sạch một lần cả vây cánh lẫn người đứng đầu." Một mẻ tóm gọn thì tốt, nhưng tôi nào có được loại đạo hạnh này đâu? Tôi cau mày, cái anh chàng Giang Khởi Vân này, cho tôi thêm nhiều gợi ý được chứ? Cả anh trai tôi và Mộ Vãn Thần đều có thể đóng cửa lại bàn bạc chuyện chính sự với anh ấy, cớ sao khi ở cùng tôi lại chỉ nói một chút chuyện con cái, hoặc chuyện làm tình? Những sợi xích sắt được luồn qua từ đỉnh cột buồm của thuyền gỗ kéo ngang trên mặt sông, tấm bài gỗ bị thổi bay loạn xạ, tôi tò mò hỏi:" Đây là bùa chú nhà nào mà đặc biệt thế này?" " Bùa chú gỗ đào mà thôi!" Mộ Vãn Thần hờ hững nói. Thẻ bài gỗ đào? Đúng vậy, gỗ đào đứng đầu về trừ tà, đối với âm quỷ chi khí có công dụng hiếm thấy. Gỗ đào, gỗ đào...... Một trận gió sông lạnh lẽo thổi qua khiến tôi gai óc. Đông Phương quỷ đế, Độ Sóc thần sơn. Ở trên có cây đào khổng lồ, nhánh cây ba ngàn dặm, gỗ đào Đông Bắc, quả là thiên hạ vạn quỷ xuất nhập chi môn____ - ------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]