Dịch: Vi Vu
“Tiểu hồ ly được nuôi trong nhà?!” Lâm Ngôn Thấm mở to đôi mắt.
“Ừm … tóm lại, cô ấy có thể làm cho Kỳ Khả Hân ngoan ngoãn nhận tội, sau đó quốc gia xử lý thế nào cũng được …. Chuyện này, Lâm Ngôn Hoan, anh ….” Tôi nhìn về phía của Lâm Ngôn Hoan, Hắn đứng chắn trước người của Lâm Ngôn Thấm, đứng ở bên ngoài cánh cửa nhìn tôi.
Một khung cửa, sáu lá phù chú.
Ngăn cách tôi và hắn chính là Sở Hà Hán Giới.
Ánh mắt của hắn thật phức tạp, có lẽ hắn đã thấy tôi khác hẳn với thường nhân, không biết nên đối mặt với tôi thế nào.
Tôi cũng không biết nên nói cảm xúc lúc này của mình như thế nào.
Không có Giang Khởi Vân, không có anh tôi, tôi không còn bóng lưng để trốn tránh, chỉ có thể đứng ở đây đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn
Tiếng bước chân vang lên, vệ sĩ của Lâm Ngôn Hoan vội vàng chạy đến.
Tôi ổn định lại tinh thần, vội vàng giấu Tím Tiêu Như Ý sau lưng.
Hành động này đã đánh thức hắn, hắn lập tức quay đầu lại, nhìn vệ sĩ đang đi tới hành lang nói: “Dừng lại.”
Bước chân của đám vệ sĩ dừng lại, Lâm Ngôn Hoan chậm rãi nói: ” Chờ một lát nữa rồi hãy qua đây!”
Hắn quay lại nhìn tôi, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh.
“Tiểu Kiều, tiếp theo nên làm như thế nào?”
“A … anh, đưa Kỳ Khả Hân đi, rồi nói cô ấy thần kinh không bình thường, do cô ấy uống phải loại thuốc không rõ nguồn gốc … Tóm lại, anh xử lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1804012/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.