Thanh Hoa Trường Nhạc giới là nơi có mười phương thịnh thổ, nơi này có thể nghe được tiên âm của Thiên Tôn, Trường Nhạc vô ưu, vô lo. Tam quy mười giới, tụng kinh chính niệm, bảo vệ tám hàng tứ đẳng, tu chư công đức, thiên hộ tâm tính, mới là con đường tu luyện của môn hạ Thiên Tôn. Tam y là nói quy y, kinh, sư tam bảo, tôi đã làm lễ bái cổng núi, Thiên Tôn đã vỗ đỉnh đầu tôi, sau đó tôi bắt đầu rèn luyện bản thân mình. Mười giới là: không giết người, không làm tội ác, không tà ɖâʍ, không nói lời giả dối, không nói tục, không nói xấu, không ghen tuông, không cờ bạc, không quên lòng tốt, không phản nghịch. Tu Đạo, tích thiện, dù chỉ người thường mà làm được những điều này, cũng đã đáng khâm phục rồi. Tôi luôn cho rằng có một Đại Tôn Thần sẽ vì tôi mà che chở, là bởi vì Giang Khởi Vân, nếu không để tôi tự giác ngộ, phải đến bao giờ mới nhìn thấy hoa sen hiện ra? Tương truyền, vị thánh nhân ở ngoại thiên, giáng trần là có thể nói chuyện, chín bước sinh liên, tay trái chỉ trời, tay phải Chỉ đất. Từ trước đến nay, hoa sen đã trở thành một phần không thể thiếu trong sự uy nghiêm của đạo pháp, dù là Đạo hay người tu thì đài sen chín màu là đại diện cho sự tôn nghiêm không gì sánh bằng. Tôi cũng không ngờ, tôi có thể hoá ra được hoa sen, tôi nên ngạc nhiên thú vị, nhưng … bông sen dưới chân tôi này… Có Quá nhỏ hay không? Gần như chỉ đủ mũi chân tôi chạm xuống, vậy làm sao có thể ngồi được? Tôi thử bước một bước. Đứng ở nơi có gió lộn xộn, thật không còn cách nào bước lên. Tôi do dự bước lên một bước, quả nhiên dưới chân tôi lại xuất hiện một bông hoa sen nhỏ, cái phát hiện này làm tôi quá kinh ngạc. Cảm ơn trời đất, cảm ơn sư tôn, cảm ơn đứa bé! Mỗi ngày sớm tối tôi đều công khoá, tụng kinh, bảo vệ tám hành tứ đẳng, cái này cũng không phải là vô ích. Rốt cuộc, có chút pháp lực là có thể tự bảo vệ chính mình, phát hiện thấy điều này, tôi xúc động đến không thôi. Tôi cho rằng có thể đi đến bên cạnh vách núi, nhưng không ngờ, chỉ đi được vài bước Đột nhiên một chân dẫm lên không trung, làm tôi sợ đến một thân mồ hôi lạnh —- tôi cho rằng mình lại phải bị treo trong gió thêm lần nữa. Một mùi hương lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, một hơi thở quen thuộc, khiến tôi nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn. Bầu không khí lạnh lẽo, hơi hơi làm môi tôi cọ qua môi của người nào đó, làm người kia có chút hoảng hốt. ” Sao …. Nhớ ta đến vậy à?” Thanh âm mát lạnh vang lên bên tai tôi. Tôi không biết nên cười hay nên khóc. Giọng nói của anh ấy, cảm xúc khi ôm tôi, đồng tử vàng sậm âm thầm kϊƈɦ động …. Đây là nhân tình quen thuộc của tôi. “Ai đưa em đến đây?” Anh ấy lạnh lùng hỏi. ” …. Là, là một đại tôn thần đã bày mưu tính kế”. Tôi nhỏ giọng trả lời. Anh ấy vẫn duy trì chạm vào khoé môi, cánh tay gắt cao ôm chặt lấy ngực của tôi, cái động tác này, ép ngực tôi và xương sườn có chút đau nhức. Tôi ngượng ngùng. Vừa mới gặp mặt mà đấy anh ấy ra có vẻ như không tốt lắm, hơn nữa nếu nói ” anh ép ngực em đau quá”, là cố tình châm ngòi nghi vấn. “Có thể đổi chỗ khác nói chuyện không? Em có chút sợ hãi …” Tôi trầm giọng hỏi. Anh ấy nhìn dưới chân tôi, cười nói: “Bảy bước…” “Cái gì?” “Nói em bảy bước sinh liên, hiện tại cũng chỉ có thể đi bảy bước … Hừ hừ, không quan trọng đạo hạnh của em sao, mà một đại tôn thần cũng yên tâm để em đến, hừ …. Em thật là ngu ngốc, …. Em sợ cái gì? Ngài đấy đã vỗ đỉnh đầu em thì cũng đã nhận em là đệ tử, có mấy người được ngài ấy tự vỗ đỉnh đầu đâu? Chẳng nhẽ ngài ấy lại tự mình giết chết đồ đệ à? Cho dù em có ngã xuống, thì ngài âý cũng phái người đến cứu em”. Giang Khởi Vân bất bình nói. Đúng đúng đúng ….. Chính là bộ dáng kiêu ngạo lại tùy hứng này, anh ấy là thật. ” Em cảm thấy anh mới là cậy sủng mà kiêu ….” Tôi phun trào nói. Anh ấy hừ lạnh, ôm tôi lên, ở trêи đài sen điểm một cái, trực tiếp bay lên trêи vách đá. Trêи mặt đất có tuyết, nhưng không có gió lạnh, tuyết rơi. “Người đó ở đâu?” Tôi nhìn xung quanh. “Cái nào?” Anh ấy hơi nhíu mày. “Anh ….. Ác niệm của anh?” Anh ấy trả lời: ” bị ném đến vực sâu rồi, lần trước lúc ngồi quên ở Minh Phủ, ta đã ném đến chỗ sâu nhất của Âm Sơn, kết quả bị một quỷ vương dung hợp, thoát khỏi Minh Phủ, làm loạn khắp nơi, lần này tiếp thu giáo huấn, trực tiếp ném đến chỗ sâu vô biên vô hạn, bất sinh bất diệt”. Lòng tôi giật mình:” vừa rồi em cũng bị ngã xuống …..” ” Ừm, ta nghe được bảo cáo của em, nhưng ….. Lúc em nghĩ đến Thái Thượng Vong Tình, không quấn quýt si mê, không vọng tưởng, lãnh đạm sống nốt quãng đời còn lại, lúc đó ta liền cảm ứng được…..” Anh ấy đặt tôi xuống đất, nhéo eo tôi hỏi: “… Đã lâu như vậy rồi, em vẫn còn nhớ lời nói tức giận của ta sao?” Ta rụt cổ, có điểm khiêu khích nói: ” lời. Nói lúc tức giận của anh, em nhớ rất rõ, lúc anh làm em đau, em cũng nhớ rất rõ, em chính là nhỏ mọn vậy đó …. “ ” hừ ….. cho em một cái quyền lực, được chứ?” Anh ấy cười nói. Quyền lực? Tôi bối rối ngước nhìn anh ấy. Thần sắc và ánh mắt có chút khác trước Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, trong ánh mắt của anh ấy, thần sắc kém đi rất nhiều, vài phần lãnh đạm, vài tự do. Chẳng nhẽ anh ấy đã tìm hiểu được phải làm như thế nào mới có thể Thái Thượng Vong Tình sao? ” trước đây không phải em đã nói, không thể ly hôn đối với em là không công bằng sao?” Anh ấy nhàn nhạt cười, cầm tay tôi đặt vào ngực anh ấy. Anh ấy nghiêng đầu, thấp giọng, nhẹ nhàng nói:” chỗ này, là cửa sinh mệnh của ta, nếu em muốn thoát khỏi vãng sinh bất diệt huyết chú, vậy em có thể đâm vào chỗ này …. Vật bình thường không được, chỉ có thể dùng đồ vật của tiên gia, đó là Tím Tiêu Như Ý trong tay em “ Tôi tưởng anh ấy định nói gì đó với tôi! Vậy mà anh ấy lại đi nói chuyện này Tôi vừa kinh ngạc vừa tức giận rút tay về, nói: ” anh ngồi quên lâu quá rồi, nên đầu óc không tỉnh táo sao? Nào có người vợ nào đi đâm chồng mình không, em không muốn nghe những chuyện này, lúc trở về, em sẽ để Bạch vô thường xoá đi ký ức này, anh …. Anh …..” Thật là tức giận, anh ấy cư nhiên đắc ý nhìn tôi. ” Tiểu Kiều …. Thê tử của ta”. Anh ấy nhỏ giọng gọi. … Giọng nói này là ma chú của tôi. Câu hồn nhϊế͙p͙ phách, tinh thần cuồng loạn, làm tôi mê mang chỉ có thể sa vào lồng ngực của anh ấy. Anh ấy lông mày đẹp như tranh vẽ, khoé môi, đôi lông mày quả thực làm tôi như sắp chết chìm. Làm sao mới có thể vong tình? Muốn phải như thế nào mới có thể vong tình? Tôi chỉ nhớ nước mắt trào ra, ngón tay anh ấy luồn vào những sợi tóc, gắt gao hôn tôi thật sâu. Chờ tinh thần của tôi khôi phục lại được chút, thì tôi lại thấy được cảnh tượng ở Thanh Tịnh Cực Lạc Thiên. Không chỉ có hoa mạn châu sa, núi hồ, mà còn có rất nhiều cảnh tượng khác nữa….. “A … đau quá …” Cảm giác đau đớn cùng gian nan đột nhiên ập đến, tôi nhịn không được mà véo lưng anh ấy Anh ấy ôm tôi ngồi trêи đùi, cứ thế mà tiến vào làm tôi không kịp phòng bị, loại đau đớn và hỗn loạn, hy sinh cho tình nhân này, làm tôi mạnh mẽ chịu đựng, không trốn tránh. ” anh …. Một đại tôn thần nói anh đi tìm hiểu Thái Thượng Vong Tình, anh quên rồi phải không!” Tôi dở khóc dở cười, dùng cái trán đâm anh ấy. Anh ấy nhẹ nhàng cắn lên cổ môi ngực của tôi, cười nói:” đương nhiên là có tìm hiểu, nếu không thì làm sao đi ra khỏi Ly Ảo Cảnh?”. “… Vậy đã ngộ ra được cái gì rồi?” “Ừm … Tình của ta chỉ có em, có em ta mới có tình”. “Không có em, ta liền vô tình.” ” Vây quanh ta, không phải là tình, mà là em”. Dịch: Vi Vu ——————————
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]