Rừng già đã không nói tiếp, hắn thuật lại sự tình rất bình dị, hơn nữa logic cũng không tốt, tôi cùng anh tôi nghe được, không hiểu mọi chuyện ra sao.
Rừng già bất lực nhún vai:” đó là những chuyện ta biết, viện trưởng kia tưởng ta đi rồi, trấn giữ không được những thứ quỷ quái đó, nói thêm tiền lương để ta quay trở lại làm việc, ta trộm điều tra, nhà xác bây giờ thật hung hiểm, ta không muốn đi chịu chết”.
Tôi nhìn anh tôi, với anh tôi trọng điểm không phải là hung hiểm, mà là……
” Viện trưởng kia, trả bao nhiêu chi phí vất vả”?
Haizzzz điều quan trọng nhất bây giờ chính là nuôi sống gia đình, anh tôi hiện tại tất cả đều hướng về tiền, chỉ cần không tổn hại âm đức, anh sẽ nỗ lực kiếm tiền.
Hơn nữa anh tôi tự nhiên còn đem ô lão bà, bố tôi, tôi, còn hai tiểu tổ tông trong bụng tiền bỉm sữa đều tính ở trêи đầu mình, muốn nuôi cả một gia đình thật không dễ dàng, còn tiền lương của trần lão đầu ” tiểu nhị ca” nữa
Tôi không yên tâm anh tôi đi xử lý chuyện một mình, gặp được tình huống không hay sẽ không có ai để thảo luận, bố tôi thân thể bị hao tổn quá lớn, nên có ý định rời xa âm khí, cuối cùng vẫn là tôi cùng anh tôi đi.
Lại một lần nữa bước vào bệnh viện này, nhưng lần này rất hoang vắng, chúng tôi lắp bắp kinh ngạc
Lần trước anh tôi ở chỗ này thực tập, lúc đó bệnh viện còn rất nhiều người, bây giờ trống rỗng hơn một nửa, nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803710/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.