Anh tôi vừa lái xe vừa mở hộc dựng ở tay ghế ra, lấy một cây kiệm điện giữa một đống hàng cấm.
"Thanh Tiêu, đeo vào tay đi, thứ này có tác dụng với người sống... Em biết dùng không?” Anh chằm chằm vào con đường phía trước, gửi cho chú tôi biển số của mấy chiếc xe kia.
Tôi đeo bao tay vào tay phải, cây chích điện nhỏ như vậy dùng phòng thân chắc là ổn rồi.
"Chích một cái rồi lùi về ngay biết chưa? Không được chích vào túi máy tính hay nơi gần tim, nếu mà giết người thì chúng ta phải hầu tòa đó." Anh tôi lo lắng nhắc nhở.
"Em biết rồi." Tôi gật đầu, ít nhất tôi phải bảo vệ được mình, không được gây cản trở cho anh tôi.
Đôi lúc tôi hy vọng mình gặp được quỷ quái chứ không phải người sống, quỷ thì chúng tôi có cách đối phó, còn người đôi khi còn nguy hiểm hơn cả quỷ.
“Chậc, đôi khi anh thấy có được quyền lực như Hứa Mặc Hàn thật tốt, ít nhất đôi phó với mấy
kẻ kia hoặc là xác sống thì chỉ cần móc súng cho một phát là vấn đề được giải quyết rồi.. Xác sống thì có thể tùy ý hủy diệt, người sống thì cũng sợ súng đạn mà.” Anh tôi cảm thán một câu.
Tôi cúi đầu chia sẻ định vị trên di động, trong đầu không biết đang nghĩ gì, vừa lo lắng vừa thất thần.
Hai tiểu tổ tông trong bụng lại quậy phá, không biết có phải là ăn chưa no hay không, tôi thấy thai máy rất rõ ràng, giống như có hai cái bong bóng đang di chuyển trong bụng vậy, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803648/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.