Không biết Âm phủ khi nhận được một anh linh tà phái này sẽ giải quyết như thế nào... tôi đưa mắt nhìn anh linh đó biến mất ở quỷ môn. Hai người đàn ông đó vô cùng tức giận hét lên: “Chuyện này không xong đâu! Cô dám lấy đi linh của chủ nhân chúng tôi, mối thù này sẽ! Dám chọc vào chúng tôi! Các người trốn đi đâu cũng vô dụng, chúng tôi nhất định sẽ... á..." Anh tôi âm thầm rút súng điện ra, tôi cũng không biết anh ấy lấy mấy món đồ cấm đỏ ở đâu! Anh ấy cười lạnh nói: "Hăm dọa cũng phải nhìn xem đối phương là ai, mày tưởng bọn tao là người dễ bị ức bị hiếp sao? Cũng không nhìn xem em rể tạo là ai! Em rể tạo là..” Anh ấy nói đến đây, bản thân cũng ngơ ngác, quay đầu hỏi tôi: “Em rể có lai lịch gì? Sao đầu anh đột nhiên trống rỗng vậy...” Tôi cũng muốn biết! Tại sao những chuyện quan trọng tôi đều không nhớ ra được, tôi chỉ biết tôi có con, có một người chồng, nhưng những chuyện liên quan đến anh ấy tôi không nhớ được gì cả! Hòa thượng Hối Thanh nhắc đến một câu chồng tôi đến từ âm phủ, tôi mới cảm thấy giống như ngờ ngợ nhớ ra, đúng vậy, hắn hình như không phải là người bình thường. Nhưng mà không ai nói cho tôi biết thêm nhiều thông tin hơn, tôi không nhớ ra được chuyện gì cả. Kiểu hỗn loạn này không giống như bản thân tôi tạo ra, nhẫn của tôi mất rồi, có lẽ có liên quan đến cái này. "Tao mặc kệ em rể mày là ai! Em rể mày cho dù là Thiên Hoàng Lão Tử! Chọc vào bọn tao! Bọn tao sẽ không bỏ qua cho chúng... mày!" Ánh mắt của hai người đàn ông đó lướt qua tôi và anh tôi. Bọn họ không đánh lại được anh tôi, dù sao đi nữa những thứ đồ cấm ở trong ba lô của anh tôi, có thể giúp chúng tôi thoát khỏi hai tên đó. Tôi cũng không định làm gì bọn họ, đến suy nghĩ báo cảnh sát cũng không có, cảnh sát có đến cùng lắm chỉ có thể định tội đánh nhau ẩu đả. “Thanh Tiêu, em nói xem hai người này... có khi nào có quan hệ với" Anh tôi khẽ hỏi. "Anh, người chồng Minh giới của em tên gì, anh còn nhớ không?" Anh tôi há hốc miệng, đột nhiên ánh mắt ngơ ngác, đập vào đầu mình: “Tiêu rồi, sao giống như lời nói đến bên miệng thì trong đầu lại trống rỗng? Anh hình như cũng không biết tên hắn ta... không phải anh cứ luôn kêu hắn là em rể sao?" có phải giống như hòa thượng Hối Thanh nói không, ngôn chi hữu linh. Nếu như đúng thực lời nói có linh nghiệm, vậy những lời mà chúng tôi nói đến miệng thì đầu óc lại trống rỗng, có phải bởi vì những lời cần nói biến thành "cấm kỵ" rồi không? "Cấm kỵ” đó là ai đặt ra vậy? Là vị thần của tín ngưỡng chúng tôi sao? Gió lạnh thổi qua, đã bước vào cuối tháng chạp, chúng tôi bàn bạc đón bố về ăn bữa cơm đêm ba mươi, năm nay đón tết trong sự nghèo đói, nhưng tốt xấu gì cũng phải đoàn tụ một bữa. Cập nhật chương mới nhanh nhất hàng ngày trên truyện 88. Nhưng đáng tiếc ông Trần lại khóc lóc đến quỷ trước cửa nhà tôi, cầu xin chúng tôi cho ông ta mượn tiền. "Tiểu hiệp, nữ hiệp, làm kiểm định ADN, đúng là con của tôi, bây giờ con sư tử hà đông đó đòi hai trăm tệ, tôi không có nhiều tiền như vậy! Ban đầu nói một trăm tệ, tôi đã góp được tám mươi tệ.... vợ tôi khóc cả đêm, đưa hết cả tiền vốn riêng của bà ấy cho tôi, nhưng mà bây giờ vẫn còn thiếu gấp trăm tệ nữa!" Ông Trần lấy chiếc điện thoại cũ của mình ra, đưa chiếc ảnh của đứa trẻ cho chúng tôi xem. Là một bé gái, ông ấy rất yêu thương đứa bé, ông ấy có người nối dõi, dập đầu cảm tạ ông trời đến mức làm cho sàn nhà sắp bị xuyên thủng qua luôn. Người phụ nữ đó nhìn thấy ông ấy thương đứa bé như vậy, lập tức thét giá, nói mình phải nuôi con hàng tháng, còn phải thuê thêm người giúp việc, phí dinh dưỡng cũng rất đắt rồi vân vân mà mây mây, còn nói nếu như không có đủ tiền, cô ta sẽ bán đứa con gái đi! Người phụ nữ đó độc ác đến mức độ như vậy, nhất quyết vòi tiền của ông Trần. "Ông Trần, không phải bọn tôi không cho ông mượn tiền, vợ ông đã khoan dung cho ông như vậy rồi, chúng tôi cũng không có gì để trách móc ông, nhưng chúng tôi bây giờ nghèo đến mức còn không có tiền đón năm mới nữa!” Anh tôi lắc đầu. “Hả? Tiểu hiệp, hai người cũng nghèo?" Ông Trần không tin lời anh tôi nói, quay đầu nhìn tôi. Tôi ôm lấy thảm co người vào sofa, cười nói: "Nghèo thật, không lừa ông đâu, đón năm mới mà chỉ còn có mấy trăm tệ đây." Nghèo đến mức bữa cơm đêm 30 cũng phải tính toán chi li, cũng không có ai như vậy, trong ký ức của tôi đây là lần đầu năm đón năm mới nghèo đói như vậy. Trước đây tiền ông Trần giám định cũng là chúng tôi cho ông ta mượn, bây giờ chúng tôi cũng đã nghèo đói rồi. Cái nghề này đều là ba năm ế ẩm, chỉ cần mở hàng là có đủ tiền ăn ba năm, hơn nữa bây giờ sắp đến tết rồi, làm gì còn mối làm ăn nữa đâu chứ? Ông Trần khóc đau đớn, ngồi ở cửa nhà chúng tôi lật mấy tấm ảnh của đứa bé, vừa khóc vừa thơm, vừa nói bố có lỗi với con, làm người ta nhìn mà cũng thấy đau lòng vô cùng. Tôi có chút không chịu đựng được, nói với anh tôi: “Hay là em tìm Hứa Mặc Hàn mượn chút tiền cho ông ta? Ông ta chỉ còn biết hy vọng nhờ được chúng ta, giúp người phải giúp tới cùng chứ...” Khi Hứa Mặc Hàn nhận điện thoại của tôi, nói thời gian để tôi đến phòng làm việc đợi anh ta, bây giờ anh ta vẫn đang ở sân bay chỗ khác. Lại lần nữa đền công ty Hứa Mặc Hàn, ánh mắt liên tục nhìn vào bụng tôi. Tôi không thiết để ý, sau khi đến đến tầng văn phòng làm việc của Hứa Mặc Hàn, tôi ngồi đợi ghế dài nơi lan can đợi. Phòng hội nghị tầng này, phòng thư ký, phòng giám đốc đều lạnh như vậy, chỉ có ba màu trắng, đen và xámkhông có chút đồ trang trí dư thừa nào. Hắn ta nhất là người đàn ông lạnh lùng, phòng làm việc với phong cách ảm đạm này nhìn thôi cũng đã thấy căng thẳng rồi. Tôi ngồi chưa được 10 phút, thang máy đã mở ra, Hứa Mặc Hàn giống như là đã tính trước thời gian tới nơi. Khi anh ta nhìn thấy tôi thì sững người, phản ứng đầu tiên lại là nhấc tay xem đồng hồ. "Sao cô đến sớm như vậy? Tôi còn tưởng rằng mình đến muốn chứ." Gương mặt nghiêm nghị của anh ta, dường như đến muộn là chuyện rất nghiêm trọng. Tôi có việc cần nhờ người khác, đương nhiên phải đến sớm để chờ rồi. Anh ta giơ tay kéo tôi đi vào phòng làm việc, tôi có chút không được thoải mái, nhưng mà những ánh mắt tò mò phía sau lưng quá nhiều, tôi cũng không thể làm cho anh ta mất mặt trước nhân viên của mình như vậy được. Đi đến trước cửa phòng làm việc, tôi âm ỷ cảm thấy có gì không hay, anh ta đang định giơ tay ấn dấu vân tay, đã bị tôi đập vào tay anh ta. "Sao vậy?" Anh ta cảm thấy quái lạ nhìn tôi. "... Phòng làm việc của anh có gì vậy?" Tôi giơ tay sờ lên cánh cửa dày đó. Bàn tay chạm vào thấy chút lạnh lẽo, sau cánh cửa hình như tràn ngập hơi thở âm u lạnh lẽo. “... Không có gì, chỉ có thêm một món đồ trang trí thôi." Anh ta vẫn kiên quyết vấn mở cửa. Vừa bước vài, anh ta đã nhíu mày: “Sao lại mở điều hòa nhiệt độ thấp như vậy." Sao lại la chuyện của điều hòa chứ? Ánh mắt tôi nhìn lướt qua một vòng căn phòng làm việc rộng rãi của anh ra, ở trên cái giá có thêm một bình gốm Thanh Hoa rất dễ khiến người khác chú ý. Tạo hình đó rất cổ quái, ở dưới nhỏ, ở trên to, con có hai tai, nhìn giống như.. Giống đầu người. "À, cái này là mẹ tôi từ chỗ của Thượng Quan Chấn..." Hứa Mặc Hàn giải thích. Tôi vừa nghe thấy ba chữ Thượng Quan Chấn, lập tức tay phải ~, cái giá đỡ đó rung lên một hồi, làm chiếc bình gốm đó rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh. Hứa Mặc Hàn sững sờ, có chút bất lực nói: “Thanh Tiêu, nếu như cô không thích nhà Thượng Quan, tôi sẽ đem món đồ đó đi, cô không cần làm vỡ nó như vậy...”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]