Tôi như thất thần nghe anh tôi nói chuyện với ông chú đó, không thể tập trung tinh thần được. Lồng ngực khó chịu, tôi mượn cớ đi vào nhà bếp nấu nước nóng, lén mở chỗ cổ áo nhìn xem, nơi đó có một hình xăm bông hoa, bông hoa đó nở ra từ chỗ ngực đến phần xương quai xanh - tôi đi xăm bông hoa này lúc nào vậy chứ? Hơn nữa tôi luôn cảm thấy trước ngực trống rỗng, ngón tay cũng cảm thấy là lạ, giống như đã mất đi thứ gì quan trọng. "Anh ơi!" Tôi buồn bực kêu. Anh tôi nhanh chóng chạy vào, lo lắng nhìn tôi, hỏi: “Sao vậy?" "Em cứ cảm thấy kỳ lạ, hình như đã quên đi chuyện gì quan trọng..." Anh tôi vuốt cằm nói: “Thanh Tiêu, anh nghĩ em đã quên đi một chuyện rất quan trọng..." “Là gì?” Tôi nóng lòng nhìn anh ấy. “Em nhất định đã quên tiền tiết kiệm nhà chúng ta chỉ còn lại con số không rồi? Còn suy nghĩ lung tung gì nữa chứ?” Hai tay anh tôi giữ lấy mặt tôi đong đưa. Hả? Tiền tiết kiệm? Anh tôi thơm lên trán tôi “chụt” một tiếng, thở dài nói: “Thanh Tiêu à, yêu đương cũng không thành cơm ăn được, bố ở bệnh viện chữa trị cũng cần tiền mà, tiền tiền tiền! Con muỗi có nhỏ cũng là thịt! Nhanh lên đi! Chuyện làm ăn quan trọng! Không dễ dàng gì thoát ra khỏi cái thôn đó..." Thôn? Trong đầu tôi đột nhiên vụt lên một cái tên, thôn Hoàng Đạo? “Đợi đã! Anh à, sao em không nhớ rõ nữa, thôn gì chứ, là thôn Hoàng Đạo sao?” Tôi vội vàng kéo lấy tay anh tôi. “Đúng vậy, không dễ dàng gì mới phá vỡ được tà khí của sào huyệt bọn quỷ, may có động đất mà chúng ta mới được cứu! May mà em đi đến chỗ trận nhãn, Thẩm Thanh Nhụy nhìn đến ngơ ngác luôn, nhà chúng ta khó khăn lắm mới mở mày mở mặt được một lần, bây giờ đang có chút danh tiếng, tranh thủ kiếm tiền thôi!" Anh tôi chà xát tay. Tôi cảm thấy anh ấy đang né tránh chuyện gì đó quan trọng, vậy nên đặt tách trà lên bàn, uy hiếp anh ấy: “Quan Ngạn Hạo, anh còn không kể lại cho em, em sẽ không nấu cơm cho anh ăn đâu." Miệng anh ấy giật giật, giơ tay búng trán tôi, mắng: “Thanh Tiêu, em đến lúc phản nghịch rồi sao, lại dám nguy hiếp anh? Em rốt cuộc muốn hỏi gì?" Hỏi gì? Tôi mở miệng, trong đầu hỗn loạn, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Chồng, chồng em đâu?” “Em chỉ biết nhớ người đàn ông đó của em, không phải em nói hắn ta đi mấy ngày sao? Sao anh biết được hắn ta ở đâu chứ! Hành tung của hắn ta bí hiểm lắm... mau ra thôi!” Tiếng nói của anh tôi dần dần khuất xa. Tôi ngơ ngác nhìn ấm siêu tốc bắt nước đang sôi lên ùng ục. Tôi hình như còn nhớ một vài chuyện, lại quên đi một vài chuyện. Sao đầu óc lại hỗn loạn vậy chứ? Sao tôi luôn cảm thấy chuyện thôn Hoàng Đạo giống như là một giấc mơ, có một số đoạn nhớ được, nhưng lại không gắn kết lại được. Khi lái xe đến nhà ông chú đó, tôi vẫn đang ngơ ngác, trong đầu chỉ nghĩ đến chiếc nhẫn, chồng, còn có... Hoàng Lương. Hoàng Lương là gì chứ? "Anh, Hoàng Lương là gì?" Tôi hỏi. “Hả? Sao lại nói kiểu nho nhã vậy? Hoàng Lương không phải là gạo kê sao? Em muốn ăn sao? Ăn đồ có dinh dưỡng chút đi thì mới tốt cho đứa trẻ được.” Tôi sờ bụng, cảm nhận được sự tồn tại của hai đứa trẻ, nhưng lại không chút manh mối gì về quá trình diễn ra mọi chuyện, mở miệng muốn hỏi, lại phát hiện không biết nên hỏi gì. Nhà của bác đó ở cạnh một ngôi chùa, một căn nhà chật hẹp cũ kỹ, chú ấy nói với chúng tôi, gần đây con gái chú ấy buổi tối thường xuyện không về nhà, đã ba mươi tuổi rồi, không chỉ còn độc thân mà còn giống nư một đứa trẻ, rất không hiểu chuyện. Hơn nữa vợ chú ấy sức khỏe không được ổn, uống thuốc không ngừng, may mà hai ông bà già công nhân đã nghỉ hưu của công ty lớn, tiền nghỉ hưu và tiền bảo hiểm cũng có thể bảo đảm được cho cuộc sống. Tâm tình chú đó rất bình thản, cho dù mọi chuyện trong gia đình không được yên ổn, chú ấy vẫn có thể mỉm cười chấp nhận, rảnh rỗi thì đến công viên luyện Thái cực quyền, câu cá, còn vui vẻ giúp đỡ người khác. Nhưng gần đây chú ấy thấy mình rất đen đủi, vợ chú ấy khám thì phát hiện tử cung có khối u, con gái không chỉ không giúp, mà đến tối còn không về nhà, hôm qua chú ấy gọi cho con gái, không ngờ rằng con gái lại tức giận mắng chửi, còn uy hiếp sẽ chuyển ra ngoài sống. Chú ấy buồn bã, sáng hôm nay đi bộ ngang qua cửa hàng nhà chúng tôi, do dự một hồi lâu rồi bước vào tìm tôi. "Gia đình không được yên ổn đa phần đều do căn nhà có vấn đề." Tôi đi một vòng quanh căn nhà chú ấy, bất lực hỏi: “Chú à, trong nhà vệ sinh có tiếng gì vậy?" "Nhà vệ sinh?" Chú ấy đi đến trước cửa nhà vệ sinh lắng nghe hồi lâu, nói: “Không có tiếng gì cả mà..." “Chú nghe kỹ lại xem." Tôi rút la bàn ra, kim la bàn chỉ về phía ngôi chùa ngoài cửa sổ. Chú ấy lại nghe, vẫn không phát hiện ra điều gì dị thường. Trong nhà tắm có một thùng nước lớn, có đầy ắp nước bên trong đó, phía dưới vòi nước đang chảy nước, chảy xuống từng chút từng chút một. "Chú à, cái này gọi là tích huyết ngao, chú không biết sao?" Tôi chỉ về phía vòi nước. “Dọa chú sao? Cháu gái à, chú tin cháu, nhưng cháu cũng đừng dùng những thuật ngữ đáng sợ dọa chú chứ." Chú ấy nhìn tôi: “Đây rõ ràng là nước, cháu lại nói tích huyết* gì chứ, nghe đáng sợ quá!" *Chảy máu. "...Cháu không cố ý dọa chú, đây đúng là tích huyết ngao.” Rất nhiều người trong nhà bị rỉ nước, lấy thau để hứng, nước chảy từng giọt từng giọt xuống, cứ gõ vào đáy thau kêu tích tích tách tách, đây trở thành một loại hình thức làm ảnh hướng đến căn nhà và hòa khí của mọi người, nhưng chuyện này không phải ngày nào cũng có, vì vậy không ảnh hưởng to tát gì đối với con người. Nhưng có một vài nhà cảm thấy cố ý vặn lỏng vòi nước, nước cứ chảy xuống từng ít vậy, dùng thau to để đựng, đồng hồ nước sẽ không chạy, nên tiết kiệm được tiền! Tôi giải thích với chú ấy tích huyết ngao là một loại tà, nhẹ thì sẽ bị mất tiền tài, nặng thì sẽ xảy ra những chuyện khác thường. Chú ấy sợ hãi: “Chú không biết còn có cái này... nhà chú đã làm như vậy mấy chục năm rồi..." Tôi cất la bàn đi, chỉ về phía ngôi chùa ngoài cửa sổ: “Chú à, tích huyết ngao này chỉ là vấn đề nhỏ, vấn đề của nhà chú chủ yếu là ngôi chùa đó, nhà chú là tầng 1, giáp đất, âm khí nặng, trong nhà còn có tích huyết ngao, vậy nên chịu ảnh hưởng nặng nề.” "Chùa? Trong chùa không phải có bồ tát sao? Sao lại còn có vấn đề được chứ!" Chú ấy lắc đầu giống như trống lắc. "Chú biết Cô Khắc Ngao không? Chùa chiền từ trường lớn mạnh, người ra người vào đông đúc, mang theo khí lưu, sống trong nhà phải để ý tới thiên cơ, khí lưu bị mất đi nhiều tinh thần sẽ dễ bị bất ổn, sức khỏe bị ảnh hưởng, hơn nữa nó còn ảnh hưởng đến tình cảm của thành viên trong gia đình, cũng dễ bị dẫn đến cô hồn dã quỷ.” Tôi dừng lại, nói: "Cũng may chú có phúc, làm nhiều việc thiện, vậy nên trong nhà mới không xảy ra chuyện to tát gì, chú phải mở sân thượng phía trước ra, để làm nơi này thành cửa hàng bán đồ ăn gì đó thì tốt hơn, nếu như tiếp tục ở, vậy thì phải hóa giải nó.” Tôi thấy chú ấy bán tính bán nghi, chỉ có thể làm tròn bổn phận nói xong chuyện này: “Nếu như kinh tế gia đình gặp khó khăn, cháu sẽ không lấy tiền phí của chú nữa, muốn hỏa giải thì chú cứ đến cửa hàng nhà cháu mua ít đồ để làm là được rồi.” Dù sao để anh tôi kiếm tiền cũng vậy. Chúng tôi thu dọn đồ xong đi ra ngoài, tôi muốn đi tới ngôi chùa đó xem thế nào, anh tôi đi cùng tôi đến đó, kết quả nhìn thấy một vài bóng hình quen thuộc ở trước ngôi chủa, đang mặc đồ hòa thượng nói chuyện với khách hành hương. “Tiêu rồi, kia không phải là tên hòa thưởng giả Hối Thanh sao..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]