Tôi như thất thần nghe anh tôi nói chuyện với ông chú đó, không thể tập trung tinh thần được.
Lồng ngực khó chịu, tôi mượn cớ đi vào nhà bếp nấu nước nóng, lén mở chỗ cổ áo nhìn xem, nơi đó có một hình xăm bông hoa, bông hoa đó nở ra từ chỗ ngực đến phần xương quai xanh - tôi đi xăm bông hoa này lúc nào vậy chứ?
Hơn nữa tôi luôn cảm thấy trước ngực trống rỗng, ngón tay cũng cảm thấy là lạ, giống như đã mất đi thứ gì quan trọng.
"Anh ơi!" Tôi buồn bực kêu.
Anh tôi nhanh chóng chạy vào, lo lắng nhìn tôi, hỏi: “Sao vậy?"
"Em cứ cảm thấy kỳ lạ, hình như đã quên đi chuyện gì quan trọng..."
Anh tôi vuốt cằm nói: “Thanh Tiêu, anh nghĩ em đã quên đi một chuyện rất quan trọng..."
“Là gì?” Tôi nóng lòng nhìn anh ấy.
“Em nhất định đã quên tiền tiết kiệm nhà chúng ta chỉ còn lại con số không rồi? Còn suy nghĩ lung tung gì nữa chứ?” Hai tay anh tôi giữ lấy mặt tôi đong đưa.
Hả? Tiền tiết kiệm?
Anh tôi thơm lên trán tôi “chụt” một tiếng, thở dài nói: “Thanh Tiêu à, yêu đương cũng không thành cơm ăn được, bố ở bệnh viện chữa trị cũng cần tiền mà, tiền tiền tiền! Con muỗi có nhỏ cũng là thịt! Nhanh lên đi! Chuyện làm ăn quan trọng! Không dễ dàng gì thoát ra khỏi cái thôn đó..."
Thôn? Trong đầu tôi đột nhiên vụt lên một cái tên, thôn Hoàng Đạo?
“Đợi đã! Anh à, sao em không nhớ rõ nữa, thôn gì chứ, là thôn Hoàng Đạo sao?” Tôi vội vàng kéo lấy tay anh tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803640/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.