Âm khí ở xung quanh rất nặng, quỷ khí tràn ngập, cho dù trên núi khắp nơi đều là thắng cảnh, cũng không chống đỡ được hơi thở xơ xác tiêu điều này, đi trên bậc cầu thang sẽ vô thức mà cảm thấy kính nể. 
Bạch Vô Thường thì lại cứ cười ha ha mãi, nụ cười của ông ta mang theo hàm ý: hoặc là giễu cợt châm biếm, hoặc có ý nghĩa sâu xa khác, hoặc giả vờ vui mừng, tóm lại, làm tôi thấy rất bất an. 
“Tiểu nương nương đừng sợ, âm phủ đã hai nghìn năm nay không có vải đỏ trải thềm, vậy nên rất nhiều quỷ sai âm sứ đều rất vui mừng, đến nhìn ngắm người mà thôi, đừng căng thẳng, bọn họ nhìn đáng sợ vậy thôi chứ thực ra không có gì đâu.” Ông ta cười an ủi tôi. 
Không có gì? Tướng quân đầu bò đó đứng trước con đường quỷ băm tay chân bay tứ tung, cho dù không có cảnh máu bắn tung tóe nhưng tôi nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi tột độ. 
Hơn nữa, ông ta ở bên cạnh càng làm tôi căng thẳng hơn. 
Trước giờ tôi chưa từng nghĩ đến, khi tôi bước trên thảm đỏ bước vào Âm Cảnh Thiên Cung lại có Bạch Vô Thường bay bên cạnh để dẫn đường cho tôi. 
Nhưng mà có ông ta bên cạnh cũng tốt, những quỷ sai âm sứ nhìn tôi chằm chằm đó bị ba con mắt trắng trợn của ông ta liếc qua thì đều nhanh chóng cúi đầu xuống không dám nhìn nữa. 
“Bạch Vô Thường... Thất gia..." Tôi khế hỏi: “Người ở âm phủ rất có uy phong sao?" 
“Hả?” Bạch Vô Thường lấy ống tay áo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/moi-tinh-am-duong-vinh-cuu-chong-ta-la-quy-vuong/1803635/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.